PNKT 1: Đám tang.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phiên ngoại có thể xem như một phần bổ sung để xem, tất nhiên tốt nhất là nối tiếp với chính văn, coi như là làm thỏa mãn cái nhìn của tất cả mọi người. Mặt khác bởi vì hoàn toàn là xuất phát từ cảm hứng của bản thân để viết, cho nên phiên ngoại không giống với chính văn về: số lượng từ, nội dung, có thể sẽ không chặt chẽ, cũng không có nhiều quy tắc. Nhưng ta vô cùng cao hứng viết, nên cũng hy vọng mọi người vô cùng cao hứng xem ~~~ cứ vậy đi! Nếu là ban đêm, xin hãy lắng nghe...ngươi có thể nghe thấy tiếng chim sơn ca hát.

— Lời tựa.

Đó là ngày chủ nhật thứ ba của tháng, ở thung lũng Godric đang cử hành một buổi lễ đặc biệt trong đời Harry Potter, một tang lễ cuối cùng. Mà nhân vật chính...không hề nghi ngờ cũng là chính bản thân cậu.

Bia mộ bằng đá cẩm thạch trắng chói mắt đứng sừng sững giữa nghĩa trang, ánh mặt trời chói lọi chiếu thẳng xuống, tạo ra một cảm giác đơn bạc....

Hermione đứng ở chỗ dành cho thân hữu, cô luôn cảm thấy như có thể nghe được tiếng quạ kêu.

Cái loại âm thanh "cạc cạc" này làm cô nhớ tới một thứ nào đó đã bị lãng quên hay vùi lấp từ lâu.

Tỷ như lại một mùa hè nào giống trước kia, dù nóng bức nhưng vẫn cảm thấy lạnh như băng.

"Hermione." Ron ở bên cạnh ôm người vợ hơi run run của mình, ánh mắt mê mang không biết nhìn về đâu.

Hôm nay là tang lễ của Harry.

Nhưng mà Ron vẫn cảm thấy, linh hồn bạn tốt của họ có lẽ đã được Merlin triệu hồi từ trước rồi, buổi lễ này chỉ là một nghi thức bổ sung mà thôi.

Dành cho Harry một sự giải thoát.

Cũng là giải thoát cho họ.

Sau quá nhiều đau khổ và dằn vặt.

"Ron, Hermione." Đứng trước mặt bọn họ, một mái tóc bạch kim cùng áo choàng, là Draco Malfoy lúc 26 tuổi.

"Draco." Hermione không biết vì sao bỗng mở to mắt, cổ họng nghẹn ngào, hình như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại ghé vào lòng Ron khóc lớn.

"Thỉnh nén bi thương." Draco cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống vai.

"Cậu không muốn nói gì sao?" Ron ôm Hermione, gọi Draco đang muốn rời đi lại.

"Không có." Draco dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

"Malfoy!" Hermione đột nhiên giãy ra khỏi người Ron, vọt tới trước mặt Draco, tuyệt vọng mà lắc lắc bả vai đối phương "Cậu biết, cậu có biết! Cậu vì sao lại không chịu nói cho chúng tôi biết! Harry rõ ràng...cậu ấy rõ ràng..."

Nói đến từ cuối cùng, Hermione đã khóc không thành tiếng.

"Thực xin lỗi." Draco xoay người, đối diện với Ron và Hermione "Nhưng tôi đã hứa với cậu ấy, nên tôi sẽ không nói lời nào."

"Draco Malfoy!" Hermione vung đũa phép chĩa thẳng nào nam nhân trước mặt "Nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không cho cậu đi!"

"Hermione." Ron tiến lên giữ lại, nhưng không cách nào mở tay cô ra.

"Ronald!" Hermione ngày càng cao giọng "Chẳng lẽ anh không muốn biết chân tướng, Harry vì sao lại tránh mặt chúng ta, em biết cậu ấy xóa trí nhớ của em, nhưng mà em không thể để Harry chết không minh bạch! Tuyệt đối không thể!"

Chương 19: Nói chuyện trong văn phòng.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

(HMH: Mạc để Har xưng với cụ Dum là con-thầy, còn với Sev là em-thầy. Vì Mạc nghĩ Sev trẻ hơn cụ Dum rất nhiều, với lại Har cũng đã có tình cảm với Sev nên xưng hô như thế sẽ phù hợp hơn ^^.

Tối nay Mạc sẽ post bù luôn chương còn nợ lần trc của Truy đuổi, còn Bội luận thì mai mốt Mạc sẽ bù sau nhé. H dồn sức trả nợ hố này đã a~.)

Ngày 12 tháng 9.

Cõ lẽ là vì đã tới mùa mưa nên thời tiết ở miền Nam nước Anh có vẻ hơi ẩm ướt, tùy tiệt quơ tay trong không khí cũng có thể gạt được một ít nước.

"Chủ nhân." Cạnh mép của tế đàn, một Tử Thần Thực Tử trùm đầu và đeo mặt nạ cúi đầu, giọng nói khàn khàn làm người ta khó phân biệt được rõ thân phận của hắn.

"Chuyện đó lo liệu sao rồi?" Voldemort đứng đó, vẻ mặt khắc nghiệt như được phủ một tầng sương lạnh.

Tử Thần Thực Tử áo đen rụt mình lại, cho dù chủ nhân của bọn hắn đã khôi phục lại dáng vẻ anh tuấn như trước, nhưng vẫn rất đáng sợ và nghiêm khắc.

"Nghe nói Snape luôn chuẩn bị, mà vì rất khó để giữ ma lực cân bằng nên hắn phải thật cẩn thận, nhưng vẫn không tránh khỏi thất bại như lần trước."

Đồng tử màu đỏ tươi của Voldemort đột nhiên co rút lại, vuốt ve đũa phép trong tay, nhưng không lập tức phóng ra Crucio [Toản tâm oan cốt].

"Nói Severus đẩy nhanh tốc độ của hắn, chừng nào hoàn thành thì chủ nhân sẽ ban thưởng cho hắn vinh quang cao nhất."

Cuối cùng, Voldemort nói như thế, trong lúc bình minh buổi sáng vẫn còn chưa xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tế đàn lạnh giá.

Mà người sau lưng hắn thì cúi đầu, "ba" độn thổ biến mất.

"Aaaaa." Harry đang nằm trên giường mở choàng mắt, trời còn chưa sáng hẳn, vết sẹo đã lâu chưa có gì giờ như đang cháy lên, đau đớn làm cho thị giác của cậu gần như mơ hồ, khó mà phân biệt được mọi thứ.

Harry giãy dụa đứng dậy, đến khi mở tủ thuốc ra thì mới ra nhớ đây là Hogwart, còn cậu thì chưa kịp ngao chế dược dịu đi.

"Đáng chết!" Cậu thấp giọng mắng một tiếng, tê liệt ngã xuống giường, thở hổn hển từng ngụm, cố gắng làm dịu lại nỗi đau đớn.

Ước chừng 10 phút sau, khi Harry cảm giác được đau nhức trong đầu dần tán đi, thì cậu mới nhanh chóng mặc quần áo, đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Cau mày, Harry vẫy đũa phép, một con hươu đực màu bạc hiện ra trên hành lang, cúi đầu kêu lên với Harry.

"Đi nói cho Dumbledore, ta và Snape lát nữa sẽ qua bái phỏng." Harry nói nhỏ với chú hươu, hươu bạc gật đầu, như có linh tính mà kêu lên một tiếng chạy ra khỏi phòng.

Harry sửa sang lại áo chùng lần cuối, rồi nói với Medusa trên cửa phòng Snape: "Phiền ngươi nói cho giáo sư Snape, ta_Harry Potter, có việc gấp tìm thầy ấy."

Người đẹp trong bức họa trên tường liếc Harry một cái, không nói lời nào mở cửa ra, mà Snape thì đang ngồi ở sô pha, sững sờ nhìn lò sưởi.

"Cậu mơ được?" Snape không đứng dậy, dùng giọng nói có chút mê mang nói.

"Ân." Harry chống nạng đi đến trước sôpha "Đi thôi, giáo sư."

"Hắn thật sự muốn......" Snape vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hạ giọng xuống như tự nói với mình.

"Vô luận là hắn có thể hay không, chúng ta đều phải bắt đầu chuẩn bị." Harry mỉm cười "Chúng ta đã chiến thắng một lần, thì em tin tưởng chúng ta sẽ thắng lần nữa."

"Đi thôi." Snape đứng lên khỏi sôpha, đi đến trước lò sưởi, nắm một nhúm bột Floo.

"Văn phòng Hiệu Trưởng Hogwart."

Trong phòng Hiệu trưởng, Dumbledore đang đứng trước chậu Tưởng Ký mà suy nghĩ gì đó.

"Albus." Vừa ra khỏi ngọn lửa, Harry liền mở miệng "Con nghĩ thầy cần xem cái này."

"Harry." Dumbledore thấy Harry thì nhíu mày lại, gật gật đầu, để Harry đi đến trước chậu Tưởng Ký.

Ký ức màu bạc xoáy trộn trong chậu Tưởng Ký, Dumbledore và Snape vươn tay, tiến nhập vào chậu, còn Harry thì một mình ở lại văn phòng, bắt đầu suy nghĩ làm sao để có thể ngăn cản Voldemort.

Ngăn cản hắn thức tỉnh truyền thuyết tà ác.

Truyền lại từ thời Trung Cổ, tà linh tồn tại trong truyền thuyết.

Rất nhanh, Dumbledore và Snape đi ra từ chậu Tưởng Ký, trên mặt Dumbledore là sự tức giận khó mà che giấu.

"Albus." Harry gật đầu với Dumbledore nói "Chúng ta cần lập tức hành động, tuyệt đối không thể để hắn thành công."

Sắc mặt Snape có chút tái nhợt, từ trong trí nhớ của Harry, y liền nhanh chóng nhận ra thân phận của Tử Thần Thực Tử áo đen kia, nguyên lai không phải ai khác mà chính là gia chủ nhà Malfoy_Lucius?Malfoy.

Xem ra nhà Malfoy đã không thể tránh khỏi mà tham gia nào âm mưu lần này rồi.

Mà Snape thậm chí còn không có tư cách đi khuyên ông bạn gìa trước kia, dù sao tất cả đều do chính họ lựa chọn, nên họ cũng phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.

Cho dù là dùng ma lực và máu tươi để hiến tế.

Đây là quy tắc của Slytherin, không ai có thể thay đổi.

"Tôi sẽ nhanh chóng bố trí người giám thị tế đàn kia, dù thế nào chăng nữa thì cũng không thể để cho Voldemort thành công." Dumbledore nói với hai người bọn họ "Harry, Severus, hy vọng hai người có thể tùy thời báo cho tôi biết hướng đi của Voldemort. Còn nữa Harry, dùng Bế Quang bí thuật khống chế tốt đầu óc của con, con hẳn là biết tình trạng của bản thân, không thể để Voldemort phát giác ra bất kỳ dấu vết gì trong đầu hắn, con cần phải hiểu tầm quan trọng của việc này."

Ngữ khí của Dumbledore mang theo chút hàm ý như ra lệnh.

"Albus!" Snape chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận không tên đang bốc lên trong lòng.

"Severus, Harry không phải đứa nhỏ, trò ấy có thể hiểu được tầm quan trọng của mình trong cuộc chiến lần này." Dumbledore nói.

"Đúng vậy, thưa giáo sư." Harry cũng đồng ý với ý kiến của Dumbledore "Em sẽ không để những người khác, giống như Sirius hy sinh vì sự ngu xuẩn của em."

Nói xong Harry dường như đột nhiên ngộ ra điều gì đó mà nhìn Dumbledore.

Dumbledore nghiêm trọng mà lắc đầu với Harry:"Thực xin lỗi Harry, nhưng thầy nghĩ, chuyện của Sirius chỉ sợ không thể làm luôn một lần, tuy là Peter biến mất, nhưng trước khi hai người cung cấp trí nhớ cho thầy, thầy thật sự không ngờ Sirius vô tội. Mà bây giờ, kể từ khi Voldemort trở lại, thì lời nhà Weasley nói, bọn họ không còn thấy qua con chuột tên Scabbers kia."

"Hắn chạy." trong giọng nói của Harry mang theo hận ý hiếm thấy.

"Chỉ sợ là vậy." Dumbledore tiếc nuối nói "Chỉ có bắt Peter, chúng ta mới có thể trả lại trong sạch cho Sirius, hoặc là...... "

"Chờ một cuộc vượt ngục quy mô lớn từ Azkaban?" lời nói lạnh lùng, trào phúng của Snape nhắc nhở "Albus, mệt cụ nghĩ ra chủ ý này."

"Không." Dumbledore nói "Đây chính là một phương pháp, nhằm nhắc nhở Fudge là Giám ngục không đáng tin cậy. Không ai muốn thấy Azkaban vượt ngục, nhưng nếu Bộ Pháp Thuật không phối hợp thì chúng ta đều biết ngày này sẽ không thể tránh được."

"Con hiểu." Harry bất đắc dĩ.

"Thế nên, nếu giờ hai người trở về phòng thì có thể ngủ được thêm một lát. Đúng rồi Harry, tuy dù sao cũng không thể thông hết các lò sưởi, nhưng mà mạng lưới Floo bên trong Hogwarts có thể trực tiếp nối mà không cần sự cho phép của Bộ Pháp Thuật. Con nên chuẩn bị trong phòng mình một chút, thế thì việc đi học sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Mặc dù không phải mỗi phòng học đều có lò sưởi, nhưng với những phòng học hơi xa một chút thì lò sưởi vẫn tiện hơn."

"Tất nhiên, cám ơn Albus." Harry vô cùng ngạc nhiên là còn có phương pháp như thế, nhưng quả thật đây vẫn có thể coi là một cách tốt.

"Như vậy, hai người đi về trước đi, sáng sớm hôm nay Harry còn có lớp. Còn Severus, dù thế nào thì ma dược kia cũng cần kéo dài thêm một thời gian nữa. Hoặc tốt nhất là cậu có thể làm ra một loại ma dược có cùng hiệu quả nhưng bên trong thực chất lại hoàn toàn khác, tuy tôi biết là điều này rất khó, nhưng vẫn kính nhờ cậu."

"Tôi hiểu được." Snape mím môi, những đường nét trên khuôn mặt vẫn cứng nhắc, nhưng vẫn biểu hiện rõ quyết tâm của y.

"Vậy thì, Beanie." Theo tiếng gọi của Dumbledore, một gia tinh mặc khăn trải bàn của Hogwart, có đôi mắt thật to giống như Dobby xuất hiện trong văn phòng.

"Vui lòng mang Harry Potter tiên sinh trở về phòng, và khai thông mạng lưới Floo ở trường cho lò sưởi trong phòng trò ấy, cám ơn." Dumbledore hơi cúi người một chút, nói với Gia tinh đứng trên thảm.

"Phục vụ Bạch phù thủy vĩ đại_giáo sư Dumbledore và Harry Potter tiên sinh là vinh hạnh của Beanie, Dumbledore tiên sinh không cần phải nói cám ơn." Giống như phần lớn các Gia tinh nuôi trong nhà, Beanie lắc lắc đôi tai to như cánh dơi của mình đến phát ra tiếng, đôi mắt to vì xúc động mà đầy nước mắt "Bây giờ Beanie lập tức mang Harry Potter tiên sinh về phòng và khai thông phi lộ."

Nói xong, Gia tinh giữ chặt Harry "bang" một tiếng biến mất khỏi phòng.

"Vậy tôi cũng về đây, Albus." Snape gật đầu, định bước về phía lò sưởi trong phòng, nhưng Dumbledore gọi y lại.

"Severus, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu." Dumbledore nói như thế, nhưng bất mãn và hoài nghi trong giọng nói lại không thể giấu được.

"Chuyện gì? Albus." Đối với sự tồn tại vừa là thầy cũng vừa là bạn như Dumbledore thì cảm tình của Snape vẫn cực kỳ phức tạp, nhưng dù sao đi nữa thì đã lâu lắm rồi y không còn cảm giác được sự hoài nghi như thế thì trong giọng nói của cụ. Thần kinh mẫn cảm của y bắt đầu hoạt động, rốt cuộc là cái gì làm cho Dumbledore sinh ra cảm giác hoài nghi với y.

"Trước ngồi đi." Dumbledore bảo Snape ngồi xuống trước, nhìn dáng vẻ của cụ thì đây có vẻ là một cuộc nói chuyện dài.

"Albus, tôi không có nhiều thời gian, cụ hẳn là biết tình trạng bây giờ của Potter cần nhiều ma dược như thế nào." Y muốn cự tuyệt cuộc nói chuyện dài làm y cảm thấy không tốt này, nhưng y cũng biết y hoàn toàn không thể cự tuyệt.

Không ai có thể cự tuyệt Albus Dumbledore, cả Voldemort cũng không thể.

Cho nên Snape sáng suốt lựa chọn vâng theo ý muốn của lão nhân này, ngồi xuống sôpha.

"Ăn chút Chanh tuyết bảo không?"

"Không, Albus, tôi nghĩ tôi đã không chỉ một lần cự tuyệt sở thích với đồ ngọt Muggle của cụ."

"Vậy, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Đôi mắt màu xanh của Dumbledore nhìn chăm chú vào biểu tình trên mặt Snape, rồi mới mở miệng "Tôi hy vọng cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đối với Harry và Harry đối với cậu, hoặc chính xác hơn mà nói thì rốt cuộc trong lúc đó cậu và Harry đã xảy ra chuyện gì?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bắt đầu kể từ chương này, Harry và Voldemort chính thức bước vào trận chiến đầu tiên ~~~~~ mọi người cho biết cảm tưởng nga ~~~~~~~