EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

Bởi vì mấy tiếng thì thầm lộn xộn tối hôm trước, khiến lúc Harry tỉnh lại hôm thứ hai, bạn cùng phòng đã bị quầng mắt thâm đen của y dọa cho hú hồn.

Mơ màng đến tận khi ra bàn dài ăn sáng, bởi vì hoàn toàn không chuẩn bị, nên khi thứ thức ăn có vị như bùn lầy vào mồm Harry đã phun hết ra ngoài.

"Harry?! Cậu sao rồi?" Hermione rút khăn giấy đưa cho Harry.

"Không sao...." Harry tỉnh luôn, nhìn bữa sáng trong dĩa, thở dài đẩy sang một bên "Không có hứng ăn mà thôi, có thể tối hôm qua ăn bậy bạ gì đấy, khiến bụng khó chịu."

Hermione không đồng tình nhìn Harry "Harry, cậu như thế không được, cậu ốm quá, tìm đại một người trong trường còn mập hơn cậu." Đẩy một ít ngô, nước ô mai đến trước mặt Harry "Không có hứng cũng phải ăn một ít."

"Oh..." Harry đau đầu nhìn cái dĩa thơm lừng trước mặt, vừa nghĩ đến vị của nó sau khi bỏ vào miệng, cho dù có ngon đến mấy cũng không có hứng ăn.

Nhưng mà, Harry ngẩng đầu nhìn cái nhìn chằm chằm của Hermione, nếu như sáng nay y không ăn gì, y cảm thấy Hermione chắc chắn sẽ xơi luôn y.

Chật vật cầm muỗng, chuẩn bị sẵn sàng múc một muỗng bắp...nướng phô mai? Vị bình thường? Harry ngạc nhiên nhìn cái dĩa.

Trên bàn dài giáo sư, Snape thu hồi đũa phép, uống một hớp cà phê, quá phiền!

"Harry? Không phải cậu không có hứng hả?" Khóe miệng Hermione co rút nhìn Harry ăn dĩa bắp nước phô mai như bão táp, sau đó lại ăn thêm một dĩa nui, rồi lại bê thêm một dĩa thịt nghiền lên xơi.

Này là không đói?

"Dạ dày đột nhiên tốt hơn hẳn." Biết y không dễ dàng rồi á hả! Hơn một tháng! Đây là bữa đầu tiên có vị nguyên bản mà y ăn trong suốt một tháng! Harry không ngẩng đầu ăn tiếp, sau lại cầm húp miếng súp hải sản, cầm sandwich lên nhai.

Hermione đần mặt cắn miếng bánh mì sừng trâu trong tay, đột nhiên lại cảm thấy lối ăn này quen quen...quen quen? Hermione nhìn xung quanh một chút, nghi ngờ hỏi Harry "Moni hình như không có ở đây, cậu ấy đâu mất rồi? Ngay cả bữa sáng cũng không ăn."

"Tớ không biết..." Harry nuốt con tôm trong miệng xuống, giả vờ nghẹn mà liếc một vòng Slytherin.

Ý? Draco kìa, Moni đâu òi? Mà Draco hôm nay...."A a, có lẽ cậu ấy vào bếp "nấu gì ăn" cái gì rồi." Mặc dù bị ăn thì đúng hơn, Harry chui đầu vào trong chén súp, hoàn toàn không muốn nhìn cái vị ngay cả lễ nghi quý tộc cũng không ngăn được khí xuân lởn vởn xung quanh.

"Hả?" Hermione không hiểu lắm.

"Moni là người Đức, chắc đột nhiên muốn đổi "khẩu vị" một chút í mà." Harry hung hăng cắn sandwich.

Ngôn Tình Sủng

"Ồ." Đã ăn hai năm rồi, đột nhiên không quen, Moni thật kì lạ.

Hermione lắc đầu, cô chưa kịp múc chén súp, đã cảm nhận được ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mình bên Ravenclaw, không cần ngẩng đầu cô cũng biết ai, chắc chắn là Ron Weasley, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì thế?

Mặt Hermione đột nhiên không vui, khiến Harry nghi ngờ ngẩng đầu, sau đó nhìn theo hướng Hermione....khóe miệng Harry co rút, tiếp tục ăn, Ron bây giờ chẳng thèm che dấu nữa sao!

Bên Ravenclaw, Ron có chút đau đầu nhìn Hermione, cậu muốn tỏ tình với Hermione, nhưng giọng cậu bây giờ...không mở miệng ra được!

"Hey! Ron." Người bên cạnh chọt chọt tay Ron, mặt hào hứng "Cậu nhìn người ta hai học kì rồi, tính khi nào tỏ tình thế?" Sau đó nhìn người bên bàn dài Gryffindor "Ánh mắt cậu tốt ghê nha, năm nhất nhìn không ra, Granger xinh không kém gì nữ sinh bên nhà mình đâu.

Không tỏ tình nữa là bị người khác cuỗm mất đó."

Ron liếc mắt, cậu tưởng tớ không muốn hả!

Đến khi món tráng miệng được dọn lên, cửa lớn được đẩy ra, một người đàn ông tóc vàng khoảng ba mươi hơn đẩy cửa đi vào "Thật xin lỗi, đến muộn một ngày."

"Khục!" Harry nhìn người đàn ông ngay cả mặt cũng chả thèm đổi, sặc súp hải sản.

Ron mặc dù không húp súp, nhưng cũng bị bánh mì làm cho mém nghẹn chết.

"Oh! Giới thiệu với mọi người một chút, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám cũ, giáo sư Lockhart đã quyết định bắt đầu chuyến hành trình mới của mình, người này là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của các trò, vì bận vài việc nên bây giờ mới đến." Hiệu trưởng Dumbledore đứng lên giải thích cho nhóm học sinh còn đang mơ màng, giáo sư McGonagall nghiêm mặt nhìn vị giáo sư mới đến, còn Snape chỉ hừ lạnh chứ không nói gì.

"Chào buổi sáng mọi người, thật xin lỗi vì đến trễ một ngày, ta là Oakley Levins, rất vui khi được làm giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của mọi người năm nay."

"Khụ...." Harry ho sù sụ, Oakley Levins?! Mé! Ngon thì dùng tên mình đấy! Ron bên kia cũng mém chút nữa là lật bàn, Draco nghi hoặc nhìn phản ứng của hai người bọn họ, chẳng nhẽ người này có vấn đề?

"Hoan nghênh, ngài Oakley, mặc dù giờ chỉ còn món tráng miệng, nhưng thầy sẽ dùng bữa sáng chứ?" Dumbledore cười ha hả hoan nghênh.

"Tôi ăn rồi, cảm ơn." Oakley, gọi là Grindelwald hợp lý hơn, tự giác ngồi kế bên Dumbledore, McGonagall thấy thế mặt cũng đanh lại, còn Snape nhỏ giọng cười khẩy.

Nhóm học sinh cũng không để ý không khí kỳ lạ trên bàn dài giáo sư, bọn họ chỉ để ý thực lực của vị giáo sư mới đến này.

"Tóc vàng? Đừng có nói là giống Lockhart đó nha!" Một nam sinh nói.

"Thật ra Lockhart còn tốt chán, lúc thi khen hắn mấy câu là được O, huống cho mặt của Lockhart cũng không tồi." Đây là lời của nữ sinh.

Bên Slytherin mặc dù không trắng trợn đến thế, nhưng cũng nhỏ giọng thảo luận.

Đối với ánh mắt nghi ngờ của Draco, Harry chỉ quơ quào tay vài cái, sau đó chỉ vào vết sẹo trên trán.

Draco hơi nghi ngờ chút, sau đó trợn to mắt nhìn về vị giáo sư trên bàn dài kia, quay đầu không dám tin nhìn Harry, dưới cái gật của y, Draco ngay lập tức sinh ra loại cảm giác "Dumbledore điên rồi".

"Draco, cậu sao thế?" Zabini nhìn động tác đột nhiên cứng đơ của Draco.

"Vị giáo sư mới đến kia..."

"À, bọn tớ đang tính chuẩn bị cho vị giáo sư ấy quà chào mừng, cậu muốn gia nhập không?" Zabini nhướng mày nhìn vị giáo sư tóc vàng "Coi như thử hắn một chút, miễn cho gặp phải Lockhart thứ hai."

"Là Grindelwald." Draco mắt cá chết nhìn nhóm rắn nhỏ chuẩn bị đi kiếm chuyện với Chúa Tể Hắc Ám đời đầu.

"..." Zabini trừng mắt, khóe miệng đang cười của Pansy cứng đơ, bánh ngọt trong tay Crabbe và Goyle rớt cái bịch.

Zabini nuốt nước miếng "Cậu nói...ai?"

"Gellert Grindelwald." Draco bịt cái miệng muốn hét lên của Pansy "Mấy cậu muốn chết phải không?"

"Xin lỗi..." Pansy run rẩy trả lời.

"Mọi người còn muốn thử giáo sư mới sao?" Draco nhìn đám người vừa run cầm cập vừa lắc đầu trước mặt.

"Bọn mình không biết gì hết, hiểu không?" Draco bình phục tâm tình.

"Dumbledore nghĩ gì thế?" Pansy giơ quạt che miệng.

"....Nói cho mấy cậu một tin, đừng có viết thư gửi nha, nếu không mấy cậu chết chắc." Draco nghĩ một chút, vẫn cảm thấy tiết lộ cho mọi người một chút, tránh bọn họ viết thư về nhà rồi bị Grindelwald tử hình cả lũ "Quan hệ của Grindelwald với Dumbledore là....khụ khụ." Tầm mắt phóng tới từ sau lưng, khiến Draco ngậm mỏ.

"Là cái gì?" Pansy hỏi.

Zabini nhìn chỗ ngồi một chút, một ý tưởng đột nhiên nhào khỏi não "Người yêu hả?" Nhỏ giọng hỏi.

"Sao có thể..." Pansy vừa muốn nói gì đã bị ánh mắt tán đồng của Draco làm cho nghẹn họng "Đùa sao..."

Grindelwald nhìn màn bắn sóng của Harry và Draco, sau đó không lâu sau mấy người bên bàn Slytherin đều run rẩy.

Cười khẽ, dùng ly che miệng, nói "Al, học sinh của cậu thông minh ghê."

HẾT CHƯƠNG 147