Sau khi tiệc tối kết thúc, Ron và Hermione dẫn tân sinh năm nhất đi về tháp Gryffindor trước. Harry cũng đứng dậy trở về theo, đã thấy vài nam sinh năm nhất chỉ trỏ hắn, trên khuôn mặt mang vẻ sợ hãi mà nhìn hắn. Harry tận lực giả vờ như mình không thấy, không nghe, nở nụ cười khéo léo ra khỏi lễ đường, không để ý đến nhàn ngôn toái ngữ (ăn nói linh tinh).

“Harry!” khi Dumbledore thấy hắn sắp sửa bước qua khỏi cửa chính liền gọi lại, “Ta muốn tìm ngươi nói chuyện, ngươi rảnh không?”

Harry trong bụng đầy hỏa, một tay y sắp đặt cục diện để hắn bị cô lập như hiện tại, cư nhiên còn có hảo ý tìm hắn! Nhưng hắn vẫn theo lệ bước đến, gật gật đầu nói: “Đương nhiên!”

“Đi theo ta.” Dumbledore ý nói hắn theo y đến phòng hiệu trưởng.

Đi dọc theo hành lang vắng vẻ, Harry chậm chạp bước theo sau Dumbledore, trong đầu xoay mòng mòng: Dumbledore tìm mình đến tột cùng là có chuyện gì? Là vì chuyện mình sẽ cùng Sev luyện tập ‘Bế quan bí thuật’, hay là chuyện Dementor trong nghỉ hè, hay là… Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Harry, lập tức minh bạch, chuyện trước mắt Dumbledore cần được giải thích nhất chính là… chuyện về Tom Riddle!

Bước vào phòng hiệu trưởng, Dumbledore bảo Harry ngồi xuống chiếc ghế đối diện y, mỉm cười hỏi: “Uống trà chanh không?”

“Ân… Không cần, Hiệu trưởng. Ta… bữa tối ăn hơi nhiều, tạm thời không thể ăn uống gì thêm được.” Harry giả vờ đứng ngồi không yên, cự tuyệt ‘hảo ý’ của y – ai biết trong đó có cái gì a, “Ngài tìm ta… có chuyện gì không?”

“Đừng vội, Harry.” Dumbledore tự rót một ly trà chanh cho mình, “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, hôm đó đến nay, ngươi có khỏe không?”

“Ta không sao.” Harry giả bộ trấn tĩnh, “Không có vấn đề gì lớn, nhưng…” Hắn liếc nhanh Dumbledore một cái, lại rất nhanh quay đi, “Báo chí đăng rất nhiều tin đồn không tốt về ta, các học sinh lại…”

“Ta hiểu.” Dumbledore không chờ hắn nói xong liền cắt ngang, “Đừng để ý những lời nói của họ, ta tin rằng, mọi người rồi sẽ tin ngươi, không phải sao?”

Tin ta cái quỷ! Harry nói trong bụng, nhưng vẫn giả vờ rất tin lời nói của y, cố gắng gật đầu đồng ý: “Ân, ta tin mọi người!”

Trong lòng Dumbledore cảm khái: đứa nhỏ khờ khạo hồn nhiên a! Thật có chút không đành lòng lợi dụng y như vậy a! Y gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, đã khuya, ngươi cũng mệt cả ngày, hãy về nghỉ trước đi.”

“Hảo, cám ơn ngài, Hiệu trưởng.” Harry nghe lời gật đầu, bước chậm rãi đi ra cửa, khi hắn vừa đến cửa, phía sau truyền đến thanh âm của Dumbledore: “Còn có một việc…”

Quả nhiên! Harry nhịn cười, quay đầu lại, hỏi: “Ngài còn có chuyện gì muốn hỏi sao?”

“Ngươi nhận thức vị Tom Riddle tiên sinh kia sao? Ta nghe nói y cùng tiểu Malfoy tiên sinh có quan hệ thập phần… thân mật, ta không muốn việc học tập của tiểu Malfoy tiên sinh vì việc này mà bị ảnh hưởng.” Bộ dáng của Dumbledore giả vờ hòa ái thân mật.

“Riddle tiên sinh?” Harry đột nhiên bừng tỉnh, “Ngài nói bạn trai của Draco! Ta khi đến làm khách ở trang viên Malfoy có gặp y một lần, y nói chuyện rất hiểu biết, nói năng hài hước, cử chỉ cũng có vẻ rất có đạo đức. Bất quá, ta cũng không biết rõ lai lịch của hắn, hình như… từ nước ngoài trở về… cụ thể ta cũng không biết rõ ràng, Ngài có thể đến hỏi Draco.”

“Phải không?” Dumbledore trầm tư một lúc, sau đó nói, “Được rồi, ngươi về đi.” Đến hỏi Draco Malfoy, đó là chuyện không thể, y cũng không muốn làm cho Lucius Malfoy chú ý, không thể đả thảo kinh xà a.

“Tái kiến, hiệu trưởng.” Harry cung kính cúi đầu, ra khỏi cửa ly khai. Khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt, Dumbledore… thoạt nhìn rất lo lắng a… Như thế nào nhanh như vậy đã sốt ruột a? Nên biết, sau này còn rất nhiều việc khiến ngươi phải lo lắng a!

Khi Harry quay về tháp Gryffindor thì đã gần đến giờ giới nghiêm. Trong phòng sinh hoạt chung không còn một ai, Harry bước về phòng ngủ, tay vừa chạm đến nắm tay cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, không, phải nói là tiếng cãi nhau.

“… Mẹ ta nói, y nhất định là điên rồi…” là tiếng Seamus, “Trong Nhật báo Tiên tri nói…”

“Hiếm khi thấy được ngươi cũng tin mấy tin tức vớ vẩn này!” Ron tức giận, “Đó là nói bậy!”

“Nhưng, hôm nay Dumbledore cũng gọi y lại, không phải sao? Dumbledore nhất định cũng cho rằng y có vấn đề!” Seamus nói, “Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy không thể trở lại! Dumbledore cư nhiên lại tin mấy chuyện tào lao của y! Y nhất định là làm anh hùng quá lâu…”

“Ta tin Harry!” Neville rụt rè lên tiếng, trong giọng nói cũng lộ ra dũng khí, “Bà nội ta nói, những tin kia đều tầm bậy, bà nội ta thường xuyên nói một ngày nào đó Voldermort sẽ trở về – dù sao y cũng chưa chết, chỉ là trở nên suy yếu mà thôi. Bà từng nói, nếu có một ngày, Dumbledore nói y trở lại, thì y thật sự đã trở lại.”

“Đúng vậy, mẹ ngươi chỉ nghe mấy tin vịt.” Ron nói.

“Không được nói về mẹ ta!” Seamus nói, “Các ngươi đều nói giúp y, các ngươi cũng điên rồi, cư nhiên tin lời y nói! Mẹ ta nói đúng, ta không nên quay lại Hogwarts, không nên ở chung phòng với các ngươi…”

“Đủ rồi, im miệng!” Ron hét lên, “Muốn bị cấm túc sao? Ngươi…”

Harry không thể nghe được nữa, hắn lén quay lại phòng sinh hoạt chung, ngồi ngơ ngác một lúc trước lò sưởi. Quan hệ của hắn và Seamus chưa nói đến thân thiết, chỉ là cùng phòng mà thôi. Nhưng trong kiếp này… hai người mặc dù cũng không phải là hảo bằng hữu không có gì giấu nhau, nhưng quan hệ rất tốt, vì sao… y vẫn như trước không tín nhiệm hắn a…

Đối với chuyện bị cô lập, tuy rằng Harry đã chuẩn bị tâm lý rất tốt – dù sao hắn cũng đã từng trải qua một lần. Nhưng khi hắn lại một lần nữa đối diện với sự cô lập từ mọi người, hắn… vẫn cảm thấy bi ai…

Harry đứng lên, ếm một bùa huyễn thanh (áo tàng hình của hắn vẫn còn nằm trong rương), nhẹ bước đi ra khỏi tháp Gryffindor, hắn thật sự không muốn quay trở lại phòng ngủ. hiện tại, hắn muốn gặp ái nhân của mình, phi thường muốn…

***** Ta là bước vào hầm phân cách tuyến *****

“Harry?” Snape mặc áo ngủ, vừa mở cửa ra liền thấy tiểu ái nhân của mình vẻ mặt rầu rĩ không vui đứng ngay cửa, gió thổi ‘vù vù’ trong hành lang lay động trường bào của hắn, lộ ra thân hình gầy ốm thập phần đơn độc suy yếu.

“Sao vậy?” Snape kéo tay hắn, cảm thấy lạnh ngắt, y vội vàng kéo hắn vào trong hầm, vội vàng đặt hắn lên ghế, lấy trong tủ rượu ra một chai Whiskey lửa, rót nửa ly mang đến cho hắn.

“Đến, uống đi.” Snape đưa ly đến môi hắn, buộc hắn uống hết, sau đó ôm hắn vào trong lòng, bàn tay to lớn gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Harry ban đầu không muốn uống, nhưng Snape đã đưa ly rượu đến miệng hắn, đành phải nhấp thử một ngụm. Nhất thời, hắn thấy một cỗ nhiệt hỏa theo dạ dày lan tỏa ra tứ chi đến đầu ngón tay hắn, lập tức hắn cảm thấy ấm áp hơn, khiến trong lòng Harry ấm áp lại hớp thêm mấy ngụm.

“Chết tiệt, ngươi không biết mùa này nhiệt độ thấp đủ làm chết người hay sao?” Snape ôm hắn, thấp giọng nói, “Ngươi còn mặc y phục mỏng như vậy! Ngươi không sợ chết cóng a!” Thời tiết hiện tại, tuy rằng vẫn rất nóng, nhưng khi đến tối, nhiệt độ liền giảm mạnh.

Harry không trả lời, chỉ rúc vào trong lòng y, hai tay ôm lấy eo y, đem mặt dán vào trong ngực.

Snape nhận ra hắn bất an, suy nghĩ một chút, liền hiểu được vì sao hắn bất an: “Có phải… bọn họ nói gì không?”

“Ta chỉ cảm thấy rất xót xa.” Harry nhẹ giọng nói, “Chúng ta đều đã cùng học hành và chung sống trong bốn năm, chỉ có mấy bài báo đưa tin không hay đã khiến cho bọn họ dễ dàng tin lấy tin để.”

“Đó là lòng người a…” Snape thở dài, “Lòng người là khó dò a, lòng người… lại dễ dàng bị mê hoặc…”

“Sev… đêm nay ta có thể ngủ ở chỗ ngươi không?” Harry do dự hỏi, “Ta biết lúc này không thích hợp… nhưng ta…”

“Không sao, ngươi và ta luôn cùng nhau, ngươi muốn gì cũng được.” Snape khoan dung nói, tuy rằng thời điểm này không thích hợp để Harry ngủ lại đây, nhưng hắn thật sự cần y an ủi.

Snape ôm lấy hắn, đưa hắn vào phòng ngủ, đặt hắn len giường. Harry tháo nút, cởi trường bào bên ngoài. Snape bất đắc dĩ cúi đầu, đem đến cho hắn một bộ áo ngủ, để hắn thay, sau đó đắp chăn cho hắn cẩn thận. Harry cuộn người lại, trong chăn vẫn còn độ ấm Snape lưu lại, hắn cọ cọ lên gối, vươn tay hướng về Snape: “Sev… đến đây…”

Snape mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn, lại ôm hắn vào lòng, thấp giọng dỗ dành: “Harry, yên tâm, ta ở đây, yên tâm ngủ đi.”

“Ngươi…” Harry thấy khó hiểu, “Không muốn sao?”

“Tình trạng hiện tại của ngươi không thích hợp.” Snape nói, kỳ thật y cực kỳ muốn Harry, nhưng hiện tại cái hắn cần nhất chính là sự an ủi của y, chứ không phải sự khích lệ về ***.

“Sev…” Harry hoang mang, “Ngươi thật không giống a…”

“Vậy sao?” Snape ghé vào lỗ tai hắn nói, “Nhưng trong mắt học trò ta vẫn là lão biên bức âm ngoan, ác độc, rít chịt.”

“Ngươi hiện tại một chút cũng không dơ bẩn.” Harry bất mãn nói, “Ta là nói ngươi đối với ta không giống.”

“Đó là vì bây giờ ngươi là ái nhân của ta a.” Snape nói, “Ta đương nhiên không thể đối ngươi như các học trò khác…” Nói xong, y ôm lấy eo hắn, “Ngươi có biết, Harry, ta đã đánh mất tình yêu của ta một lần rồi, hiện tại ta rất vất vả mới có được một lần nữa, ta đương nhiên hảo hảo quý trọng, hảo hảo sủng ngươi, yêu ngươi…”

“Sev…” Harry rúc vào trong lòng y.

“Bất quá, giờ Ma dược sáng mai, ngươi sẽ không rảnh rang!” Snape ‘hung dữ’ nói, “Cẩn thận kẻo ta đem toàn bộ điểm của Gryffindor trừ sạch!”

“Tuân mệnh, giáo sư!” Harry cười nhẹ, nói.

“Hảo, Potter tiên sinh, sáng mai là tiết Ma Dược, không được đến trễ, mau ngủ đi!” Snape hôn lên trán hắn.

Harry gật đầu, trầm trầm ngủ trong lòng y.