Elizabeth đến nhà Danbury sớm hơn mọi ngày vào sáng hôm sau, hi vọng trốn vào thư viện và để lại quyển sách trước khi Phu nhân Danbury dùng xong bữa sáng. Mọi thứ cô muốn là để cái thứ chết tiệt này ra khỏi tầm nhìn và sự chiếm hữu của cô mãi mãi.

Cô đã vẽ ra cảnh tượng này cả trăm lần trong đầu. Cô sẽ đặt quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC lại trên kệ và kiên quyết đóng cánh cửa thư viện đằng sau cô. Và điều đó, cô cầu mong, sẽ như thế.

“Ngươi gây ra cho ta không gì ngoài sự đau khổ.” Cô lầm bầm vào trong túi.

Lạy Chúa, cô đang trở thành một kẻ ngu ngốc nhất. Cô đang nói với một quyển sách. Một quyển sách! Nó không có tí quyền lực nào, nó sẽ không thay đổi cuộc đời cô, và nó chắc chắn sẽ không trả lời cô khi cô đủ ngốc để nói về hướng nó.

Nó chỉ là một quyển sách. Một vật vô tri vô giác. Quyền lực duy nhất nó nắm giữ là điều cô chọn để cho nó. Nó chỉ có thể quan trọng tới cuộc đời cô nếu cô khiến nó như thế.

Tất nhiên, điều đó không giải thích tại sao cô nửa mong chờ nó rực sáng trong bóng tối mỗi lần cô nhìn vào túi xách của cô. Cô nhón chân vào sảnh, lần đầu tiên trong đời cô cảm ơn sự giữ vững thời gian biểu một cách chặt chẽ của phu nhân Danbury.

Nữ bá tước còn nửa tiếng để dùng xong bữa sáng, nghĩa là Elizabeth sẽ có ít nhất hai mươi phút nữa trước khi chủ của cô xuất hiện trong phòng khách.

Hai phút để đặt quyển sách lại chỗ thư viện, mười tám phút để bình tâm lại.

Elizabeth đưa tay vào túi và đang chộp lấy quyển sách khi cô quay sang góc nhà. Cửa thư viện đang khép hờ. Hoàn hảo. Cô gây ra càng ít tiếng động, càng ít khả năng ai đó bắt gặp cô. Không phải là có quá nhiều hoạt động ở khu này của ngôi nhà trước khi phu nhân Danbury dùng xong bữa sáng,dù sao một người không thể quá cẩn thận.

Cô lách một bên qua cánh cửa đang mở, ánh mắt cô dán chặt vào cái kệ nơi cô đã tìm thấy quyển sách mấy hôm trước. Tất cả những gì cô phải làm là băng qua phòng, để quyển sách lại, và rời đi. Không quanh co, không cần thiết dừng lại.

Cô lấy quyển sách ra, mắt cô tập trung vào cái kệ. Hai bước nữa, và…

“Buổi sáng tốt lành, Elizabeth.”

Cô hét lên.

James tiến tới hơi ngạc nhiên. “Vô cùng xin lỗi vì đã làm cô giật mình.”

“Anh làm gì ở đây?” cô hỏi.

“Cô đang run đấy.” anh nói với một giọng lo lắng. “Tôi thực đã làm cô giật mình phải không?”

“Không”, cô nói, giọng cô hơi to. “Chỉ là tôi không mong có người. Thư viện luôn trống không giờ này vào buổi sáng.”

Anh nhún vai. “Tôi thích đọc. Phu nhân Danbury nói rằng tôi có thể tự do sử dụng bộ sưu tập của bà. Tôi nói, cái gì trong tay cô thế?”

Elizabeth nhìn theo mắt anh đến tay cô và hổn hển. Lạy Chúa, cô vẫn giữ quyển sách. “Không có gì.” Cô la lên, cô đẩy nó vào túi. “Không gì cả.” Nhưng sự căng thẳng khiến nhón tay cô vụng về, và quyển sách rơi xuống sàn.

“Đó là quyển sách cô cố giấu tôi hôm trước.” Anh nói với một tia hoan hỉ trong mắt.

“Không phải!” cô thực sự quát lên, ngồi thụp xuống sàn để che nó. “Nó chỉ là một quyển tiểu thuyết ngớ ngẩn tôi mượn, và…”

“Nó có hay không?” anh dài giọng. “Tôi có thể thích đọc nó.”

“Anh ghét nó.” Cô nhanh chóng nói. “Nó là truyện lãng mạn.”

“Tôi thích truyện lãng mạn.”

“Tất nhiên mọi người thích truyện lãng mạn.” cô nói lung tung. “nhưng anh thực sự muốn đọc nó ư? Tôi nghĩ là không. Nó rất thống thiết. Anh sẽ chán.”

“Cô nghĩ vậy à?” Anh lầm bầm, khóe miệng anh nhếch lên một kiểu cười nửa miệng khá hiểu biết.

Cô gật điên cuồng. “Tuy nhiên, nó thực sự là một quyển sách dành cho phụ nữ.”

“Điều đó hơi phân biệt, cô không nghĩ vậy à?”

“Tôi chỉ cố cứu anh thôi.”

Anh cúi xuống. “Cô thật chu đáo.”

Cô thay đổi vị trí để ngồi lên trên quyển sách. “Chu đáo là tốt.”

Anh di chuyển đến gần hơn, mắt anh rực sáng. “Đó là một điều tôi thích nhất ở cô, Elizabeth.”

“Gì cơ?” Cô rít lên.

“Sự chu đáo của cô.”

“Anh không thể.” Cô quay lại, thực sự đả kích lời nói của anh. “Chỉ mới hôm qua anh nghĩ tôi tống tiền Phu nhân Danbury. Chu đáo như thế nào chứ?”

“Cô đang cố thay đổi chủ đề.” Anh trách cứ. “nhưng chỉ để chứng thực, tôi đã quyết định cô không là người tống tiền. Thật sự cô là người đáng nghi đầu tiên – dù sao, cô hơi có quyền tự do với đồ đạc của Phu nhân Danbury – nhưng một người không cần quá nhiều thời gian bầu bạn với cô để có một sự đánh giá chính xác về tính cách của cô.”

“Anh thật chu đáo đấy.” cô nói chua chát.

“Tránh khỏi quyển sách đi, Elizabeth.” Anh yêu cầu.

“Không.”

“Tránh khỏi quyển sách.”

Cô rên rỉ. Cuộc đời cô không thể trở nên như thế này. “Sự xấu hổ” thậm chí không thể mở đầu để diễn tả câu nói trong đầu cô được. Và “củ cải đường” không thể mở đầu để diễn tả tình trạng má cô được.

“Cô chỉ làm điều này tệ hơn thôi.” Anh cúi xuống, và bằng cách nào đó xoay sở được để chụp lấy một góc quyển sách.

Cô ngay lập tức che đi. “Tôi sẽ không di chuyển.”

Anh liếc cô và ngọ nguậy ngón tay. “Tôi sẽ không di chuyển tay tôi.”

“Anh thật phóng đãng.” Cô hít thở. “Vuốt ve sau lưng một người đàn bà.”

Anh cúi tới trước. “Nếu tôi đang vuốt ve lưng cô, cô sẽ có nét mặt hoàn toàn khác.”

Cô đánh mạnh vào vai anh. Đó hoàn toàn không ít hơn điều anh xứng đáng, James nghĩ, nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu rời khỏi thư viện mà không xem qua quyển sách nhỏ màu đỏ của cô.

“Anh có thể sỉ nhục tôi mọi điều anh muốn.” cô nói với một giọng kiêu kì “nhưng không có tác dụng gì đâu. Tôi không di chuyển.”

“Elizabeth, cô rất giống một con gà mái đang cố ấp một quả trứng.”

“Nếu anh là bất kì kiểu quý ông nào…”

“Ah, nhưng có thời gian và không gian cho việc cư xử như quý ông, và đây không phải một trong số đó.” Anh ấn ngón tay xa hơn dưới cô, với thêm vài inch nữa của quyển sách dưới tay anh. Một cái đẩy nữa, và anh có thể móc ngón tay cái của anh quanh rìa cuốn sách, và rồi nó sẽ là của anh!

Miệng cô mím lại. “Bỏ tay anh ra khỏi người tôi.” Cô la lên.

Anh làm điều trái ngược, lắc lư ngón tay tiến tới thêm nửa inch. “Một kì công đáng lưu ý, thực sự, nói mọi điều như thế từ miệng cô.”

“James!”

Anh giơ tay kia lên. “Chỉ một lúc nữa thôi, nếu cô vui lòng. Tôi đang tập trung.”

Khi cô liếc anh, anh móc ngón tay cái quay góc trên của quyển sách. Miệng anh căng ra thành một nụ cười chết người. “Cô thua rồi, Miss Hotchkiss.”

“Anh làm cái gì… Aaaaaaaaaccccck!”

Với một cái giật mạnh, anh kéo quyển sách từ phía dưới cô ra, khiến cô nằm dài.

“Khôôôôoonnnggg!” Cô la lên, nghe như thể sự hủy diệt của trái đất nằm trong khả năng lấy lại quyển sách của cô.

James chạy ngang qua phòng, đưa quyển sách lên cao một cách hân hoan. Elizabeth thấp hơn anh cả foot (khoảng 0,3048m), cô không bao giờ có thể với được.”

“James, làm ơn đi.” Cô nài nỉ.

Anh lắc đầu, mong rằng anh không quá giống một kẻ đê tiện, nét mặt cô khá đau khổ. Nhưng anh đã băn khoăn về quyển sách của cô bao nhiêu ngày qua, và anh đã đi quá xa rồi, vì vậy anh ngẩng đầu lên, quay quyển sách lại, và đọc tiêu đề.

Làm Thế Nào Để CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC.

Anh chớp mắt. Chắc chắn cô không biết… không, cô không thể biết lí lịch thật của anh.

“Tại sao anh làm thế?” cô nói với một giọng tắc nghẹn. “Tại sao anh phải làm thế?”

Anh quay đầu sang cô. “Cái gì đây?”

“Nó giống cái gì chứ?” Cô cáu cẳn.

“Tôi… ah… tôi không biết.” Vẫn giữ quyển sách trên cao, anh mở nó ra và lật sơ vài trang. “Nó trông giống một quyển sách hướng dẫn, thực ra là vậy.”

“Vậy thì nó là vậy đấy.” Cô bắn trả. “Giờ thì làm ơn đưa nó lại cho tôi. Tôi phải trả lại cho Phu nhân Danbury.”

“Cái này thuộc về dì… phu nhân Danbury?” anh hỏi không thể tin được.

“Vâng! Giờ thì đưa lại đây.”

James lắc đầu, nhìn lên quyển sách, rồi lại nhìn chằm chằm sang Elizabeth. “Nhưng tại sao bà lại cần một quyển sách như thế này chứ?”

“Tôi không biết.” cô gần như rên rỉ. “Nó đã cũ. Có lẽ bà đã mua nó trước khi cưới Đức ông Danbury. Nhưng làm ơn, để tôi đặt nó lên kệ trước khi bà dùng xong bữa sáng và đến.”

“Chỉ một chút thôi.” Anh lật sang trang khác và đọc:

BẠN PHẢI KHÔNG BAO GIỜ TÁCH MÔI RA KHI CƯỜI. MỘT NỤ CƯỜI MỈM SẼ BÍ ẨN HƠN RẤT NHIỀU, VÀ VIỆC CỦA BẠN LÀ QUYẾN RŨ HẦU TƯỚC CỦA BẠN.

“Đó là tại sao họ luôn làm như vậy ư?” Anh lẩm bẩm. Anh liếc sang Elizabeth. “Chỉ Dẫn Số Hai Mươi giải thích rất nhiều.”

“Quyển sách.” Cô gầm lên, đưa tay ra.

“Trong trường hợp cô quan tâm” anh nói với một cái vẩy tay cởi mở. “Bản thân tôi thì thích những người biết cách cười hơn. Cái này…” anh căng môi ra thành một nụ cười chế nhạo. “…thật sự rất không phù hợp.”

“Tôi không nghĩ bà Seeton có ý để anh làm vậy.” Cô đáp trả với vẻ mặt căng thẳng như anh. “Tôi nghĩ anh phải làm thế này.” Lần nay cô cong môi lại thành một nụ cười nửa miệng thanh tú, một nụ cười làm anh rùng mình từ xương sống tới…

“Vâng” anh nhún vai nói. “Nó gây ấn tượng hơn nhiều.”

“Tôi không thể tin tôi đang thảo luận điều này với anh.” Cô nói, với chính mình nhiều hơn là với anh. “Chúng ta có thể chỉ để lại quyển sách được không?”

“Chúng ta còn ít nhất mười phút trước khi Phu nhân Danbury dùng xong bữa sáng. Đừng lo.” Anh lại chú ý vào quyển sách nhỏ màu đỏ. “Tôi thấy nó hấp dẫn đấy.”

“Tôi thì không.” Cô nghiến răng.

James chú ý sang Elizabeth. Cô đang đứng cứng người lại như một tấm ván, hai bàn tay nắm chặt bên mình. Má cô chuyển thành một màu đỏ giận dữ. “Cô đang giận tôi.” Anh nói.

“Sự quan sát của anh đáng kinh ngạc đấy.”

“Nhưng tôi chỉ đùa với cô thôi mà. Cô phải biết nó không bao giờ có ý xúc phạm.”

Mắt cô tăng thêm một chút gay gắt. “Anh thấy tôi có đang cười không?”

“Elizabeth” Anh xoa dịu. “Tất cả là đùa thôi mà. Chắc chắn cô không nghiêm túc thực hành quyển sách này.

Cô không trả lời. Sự im lặng trong phòng trở nên nặng nề hơn, và James thấy một tia đau đớn trong đôi mắt xanh ngọc của cô. Khóe môi cô run run, rồi căng ra và rồi cô quay đi. “Oh, Chúa ơi.” Anh hít thở, một cái nhói tội lỗi ở cơ hoành. “Tôi rất xin lỗi.”

Cô nâng cằm lên, nhưng anh không thể thấy khuôn mặt cô với sự xúc động kìm nén khi cô nói. “Chúng ta có thể dừng việc này ở đây chứ?”

Lặng lẽ, anh hạ tay xuống và đưa cô quyển sách. Cô không cảm ơn anh, chỉ lấy nó lại và giữ nó trước ngực.

“Tôi không nhận ra cô đang tìm một người chồng.” Anh nói nhẹ nhàng.

“Anh không biết gì về tôi.”

Anh ngượng ngùng chỉ tay vào quyển sách. “Nó có hữu dụng không?”

“Không.”

Sự thẳng thừng của giọng cô như một cú thụi vào bụng anh. Như thế nào đó, James bất chợt nhận ra, anh muốn làm cho nó tốt hơn. Anh phải xua đi vẻ tê liệt trong mắt cô, lấy lại sự du dương của giọng cô. Anh phải nghe cô cười, nghe chính anh cười vì những trò đùa nho nhỏ của cô.

Anh không biết tại sao. Anh chỉ biết anh phải làm gì đó.

Anh hắng giọng và hỏi. “Có cách nào tôi có thể hỗ trợ không?”

“Gì cơ?”

“Tôi có thể giúp cô gì không?”

Cô nhìn anh ngờ vực. “Anh có ý gì?”

Môi James hơi tách ra khi anh cố hình dung làm thế quái nào để trả lời. “Chỉ là… well, tôi tình cờ biết một hoặc hai điều về việc tìm một người chồng… hoặc đúng hơn, trong trường hợp của tôi, một người vợ.”

Mắt cô trông ngạc nhiên. “Anh đã kết hôn ư?”

“Không!” anh nói, thậm chí ngạc nhiên vì sự mạnh mẽ trong lời đáp của anh.

Cô rõ ràng nhẹ nhõm. “Oh, tạ ơn Chúa. Vì anh… anh…”

“Vì tôi hôn cô?”

“Vâng.” Cô lầm bầm, má cô chuyển thành màu hồng từ những vệt đỏ mới đây.

Anh tiến tới và đặt tay dưới cằm cô, ép cô nhìn lên anh. “Nếu tôi đã kết hôn, Elizabeth, cô có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không đùa giỡn với người phụ nữ khác.”

“Anh thật… chín chắn.”

“Tất cả những gì tôi muốn nói với cô là nếu cô thật sự tìm một người chồng, tôi sẽ rất sẵn lòng giúp cô bằng mọi cách có thể.”

Elizabeth chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không thể tin sự châm biếm của khoảnh khắc này. Cô ở đây, đứng trước người đàn ông cô dành cả đêm hôm trước để khóc vì anh, và anh đang đề nghị giúp cô tìm một người đàn ông khác để kết hôn ư? “Điều này không thể xảy ra,” cô tự nhủ “Điều này đúng là không thể xảy ra.”

“Tôi không hiểu tại sao không chứ.” Anh nói nhẹ nhàng. “Tôi xem cô như một người bạn, và…”

“Làm thế nào anh có thể giúp tôi?” cô hỏi, băn khoăn điều quái quỉ nào đã ám ảnh để cô thậm chí đang tiếp tục cái chủ đề này. “Anh là người mới ở khu vực này. Anh không thể giới thiệu tôi với bất kì ứng viên phù hợp nào. Và” cô thêm vào, chỉ lung tung về phía anh “anh rõ ràng không biết nhiều về thời trang.”

Anh lảo đảo về phía sau. “Gì cơ!”

“Chúng là bộ quần áo đẹp, nhưng chúng đã lỗi thời nhiều năm rồi.”

“Của cô cũng thế.” Anh nói với một nụ cười.

“Tôi biết” Cô bắn trả. “Đó là tại sao tôi lại cần sự giúp đỡ từ ai đó biết mình đang nói gì.”

James nghiêng đầu một cách căng thẳng về một bên, và rồi thẳng lại, cố kìm nén sự bắt bẻ. Người đàn bà vô lí này phải thấy tủ quần áo của anh ở Luân Đôn. Quần áo xôm tụ, tất cả đều thời trang nhất, và không bộ nào trong đó diêm dúa lố lăng và rườm rà. “Tại sao cô quá thiết tha kết hôn vậy?”anh hỏi, quyết định rằng đánh giá tình trạng của cô quan trọng hơn biện hộ cho quần áo của anh.

“Đó không phải việc của anh.”

“Tôi không đồng ý. Nếu tôi muốn giúp cô, đó phải là điều tôi quan tâm.”

“Tôi không đồng ý để anh giúp tôi.” Cô vặn lại.

Mắt anh tìm đến quyển sách. “Có cần phải là một hầu tước không?”

Cô chớp mắt không hiểu. “Gì cơ?”

“Có cần phải là một hầu tước không?” Anh lặp lại. “Cô phải có tước hiệu ư? Quan trọng lắm sao?”

Cô lùi một bước bởi tông giọng the thé của anh. “Không.”

James cảm thấy các cơ của anh thư giãn. Anh thậm chí không nhận ra anh căng thẳng đến thế nào, hoặc chỉ là câu trả lời không của cô quan trọng thế nào đối với anh. Cả đời anh, anh đã buồn phiền nhận thức rằng vị trí của anh có ý nghĩa chứ không phải tính cách của anh. Cha anh không bao giờ gọi anh là con trai ông, chỉ là người thừa kế thôi. Hầu tước trước không biết làm thế nào để liên hệ với một đứa trẻ; ông đối xử với James như một người trưởng thành bé nhỏ. Bất kì sự vi phạm của trẻ nhỏ nào cũng bị xem như sự sỉ nhục cho tước hiệu, và James đã nhanh chóng học cách giữ tính cách cởi mở bình thường của anh được che giấu dưới lớp mặt nạ của một sự phục tùng nghiêm túc – ít nhất là khi anh ở trong cuộc nói chuyện với cha anh.

Ở trường anh đã nổi tiếng – những cậu trai với sự hấp dẫn và khỏe mạnh luôn thế - nhưng đã mất thời gian để chọn ra những người bạn thực sự trong những kẻ xem anh như một phương tiện đến cuộc sống tốt đẹp hơn và địa vị.

Và rồi ở Luân Đôn – Lạy Chúa! Anh có thể có hai cái đầu và vòi của một con voi vì tất cả thứ mà những người phụ nữ đó quan tâm. “Hầu tước, hầu tước.” Anh nghe lời xì xào. “Anh ta là một hầu tước. Anh ta có gia tài. Anh ta sống trong một tòa lâu đài.” Bề ngoài và tuổi trẻ anh nghe được xem như lợi ích, nhưng không bao giờ anh nghe bất kì ai đề cập đến trí tuệ, óc hài hước hoặc thậm chí nụ cười của anh.

Thực ra mà nói, Elizabeth Hotchkiss là người phụ nữ đầu tiên anh gặp có vẻ thích anh vì chính bản thân anh.

Anh nhìn sang cô. “Không hầu tước.” Anh lẩm bẩm. “Vậy, tại sao, quyển sách?”

Nắm tay của cô lắc bên mình, và cô trông như thể cô có thể giậm chân bất cứ lúc nào. “Bởi vì nó ở đây. Bởi vì nó không được gọi là LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÔNG ĐỊA VỊ CÓ ÍT TÀI SẢN VÀ SỰ HÀI HƯỚC VỪA PHẢI. Tôi không biết.”

James phải cười vì điều đó.

“Nhưng tôi nghi ngờ việc tôi có thể thu hút một quý ông ở địa vị hàng đầu.” cô thêm vào. “Tôi không có của hồi môn, và tôi chắc chắn không phải là một viên kim cương sáng giá.”

Họ không hợp ý ở điểm đó, nhưng anh ngờ rằng cô sẽ không tin anh dù anh nói vậy. “Cô đã có ứng viên nào trong đầu chưa?” anh hỏi.

Cô ngừng lại lúc lâu trước khi nói. “Chưa.”

“Vậy cô đã có một người đàn ông trong đầu.” anh nói với nụ cười toe toét.

Lần nữa, cô vẫn im lặng vài giây trước khi nói, trong một tông giọng nói với anh rằng sự sống của anh sẽ nguy hiểm nếu anh tiếp tục chủ đề này đi xa hơn. “Anh ta không phù hợp.”

“Và điều gì thì phù hợp?”

Cô thở dài mệt mỏi. “Tôi không muốn bị đánh, tôi không muốn bị bỏ rơi…”

“Ôi, chúng ta đang nhắm đích cao đấy.”

“Quên những gì tôi nói đi.” Cô ngắt lời. “Dù sao tôi cũng không biết tại sao tôi chia sẻ điều này với anh. Anh rõ ràng hiểu bị bỏ rơi là như thế nào, không có sự lựa chọn, biết rằng không có cơ hội cho việc anh làm…”

“Elizabeth,” anh nói nhẹ nhàng, bước tới và chụp lấy tay cô. “Tôi xin lỗi.”

“Anh ta phải có tiền.” Cô nói buồn bã, nhìn xuống tay cô trong tay anh. “Tôi cần tiền.”

“Tôi hiểu.”

“Tôi nghi ngờ nếu anh hiểu, nhưng nó gần đủ cho anh để biết rằng tôi nghèo túng.”

“Phu nhân Danbury không trả cô đủ tiền để lo cho bản thân à?” anh hỏi một cách êm ái.

“Bà ấy có, nhưng nó không đủ để chăm lo cho các em tôi. Và Lucas phải đến Eton.”

“Đúng.” Anh nói một cách điên cuồng. “một cậu con trai nên thế. Cô nói cậu ấy là một nam tước?”

“Không, tôi không nói, nhưng vâng, nó là một nam tước.”

“Phu nhân Danbury đáng ra phải nói với tôi.”

Cô nhún vai và xả ra một cơn giận cùng với tràng cười tự chế giễu. “Đó là tin tức thông thường. Chúng tôi thuộc tầng lớp quý tộc nhỏ bần cùng ở vùng này. Vậy anh thấy đấy, tôi hoàn toàn không thể kết hôn. Tất cả những gì tôi phải trao là dòng dõi huyết thống. Và thậm chí nó không quá gây ấn tượng. Không như thể tôi xuất thân từ tầng lớp quý tộc.”

“Không” anh đăm chiêu. “nhưng một người vẫn thường nghĩ rằng nhiều đàn ông mong muốn cưới tầng lớp quý tộc địa phương, đặc biệt là dòng có tước vị. Và cô còn rất xinh đẹp nữa.”

Cô nhìn lên gay gắt. “Xin đừng chiếu cố tôi.”

Anh mỉm cười không tin. Cô rõ ràng không biết về sự quyến rũ của mình.

“Tôi đã được bảo là khá xinh…” cô bắt đầu.

Well, có lẽ biết một chút.

“…nhưng xinh đẹp thì quá phóng đại.”

Anh phẩy tay, gạt bỏ sự phản kháng của cô. “Cô phải tin tôi về sự đánh giá này. Như tôi đang nói, tôi chắc chắn phải có vài người đàn ông trong vùng muốn cưới cô.”

“Chỉ có một” cô nói một cách đáng ghét. “Một điền chủ địa phương. Nhưng ông ta già, mập và xấu tính. Em gái tôi đã nói nó sẽ chạy đến một khu xưởng nếu tôi cưới ông ta.”

“Tôi hiểu.” James xoa cằm, tìm kiếm một giải pháp cho tình trạng khó xử của cô. Có vẻ là một tội lỗi nếu cô phải cưới một điền chủ già kinh tởm gấp đôi tuổi cô. Anh có đủ tiền đưa em cô đến Eton cả ngàn lần hơn thế.

Hoặc đúng hơn là, Hầu tước Riverdale có thể. James Siddons, một Người Thường, không thể có thứ gì ngoài bộ quần áo cũ của ông ta.

Nhưng có lẽ anh có thể sắp xếp vài món quà vô danh. Chắc chắn Elizabeth sẽ không quá kiêu hãnh để từ chối một món quà không ngờ tới. Anh không nghi ngờ rằng cô sẽ từ chối một món quà vì lợi ích của cô, nhưng không khi hạnh phúc gia đình cô đang bị đe dọa.

James ghi nhớ trong đầu việc liên hệ với người cố vấn của anh sớm nhất có thể.

“Vậy” cô nói với một nụ cười không thoải mái.”trừ khi anh có một gia tài được cất giấu, tôi thực sự không hiểu làm cách nào anh có thể giúp tôi.”

“Well,” anh nói, bác bỏ một sự dối trá ngay lập tức. “Tôi nghĩ tôi sẽ giúp cô theo cách khác.”

“Ý anh là gì?”

Anh lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. “Tôi biết một chút về nghệ thuật tán tỉnh. Trước khi tôi tìm một việc làm, tôi đã… không hoàn toàn tích cực lắm, nhưng tôi đã tham gia những buổi tiệc.”

“Ở Luân Đôn?” cô hỏi hồ nghi. “Với những quý tộc ư?”

“Tôi sẽ không bao giờ hiểu sự phức tạp của mùa hội ở Luân Đôn.” Anh nói khá dứt khoát.

“Oh. Well, không thành vấn đề, tôi cho là thế, vì tôi không có tiền cho một mùa lễ hội.” Cô lại nhìn lên và dành cho anh một nụ cười buồn bã. “Và thậm chí nếu tôi không thiếu tiền, thì dù sao tất cả cũng dành cho việc học của Lucas.”

Anh nhìn cô chằm chằm, bị hấp dẫn bởi khuôn mặt hình oval thanh tú ấy và đôi mắt xanh mở to. Cô phải là người ít ích kỉ nhất anh từng gặp. “Cô là một người chị tốt, Elizabeth Hotchkiss.” Anh nói nhẹ nhàng.

“Không thực sự.” Cô nói với giọng buồn bã. “Đôi khi tôi cảm thấy rất phẫn uất. Nếu tôi là một người tốt hơn…”

“Không thể nào” Anh cắt ngang. “Không có gì là sai trái khi giận dữ về sự bất công.”

Cô cười. “Không phải là bất công, James, đó là sự nghèo khổ. Tôi chắc anh hiểu.”

Cả đời anh, James chưa bao giờ cần đến tiền. Khi cha anh còn sống, anh được cấp số tiền tiêu khổng lồ. Và rồi, được mang tước hiệu, anh thừa kế phần tài sản thậm chí còn đồ sộ hơn.

Elizabeth nghiêng đầu và nhìn ra cửa sổ, nơi một cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá cây đu ưa thích của Phu nhân Danbury. “Thỉnh thoảng” cô thì thầm, “tôi ước…”

“Cô ước gì?” James chăm chú hỏi.

Cô khẽ lắc đầu. “Không có gì. Và tôi thực sự phải đi gặp Phu nhân Danbury. Bà sẽ đến phòng khách trong vài phút ngay đây và chắc chắn là cần tôi.”

“Elizabeth!” tiếng ồn âm vang từ phía bên kia sảnh.

“Thấy chưa? Anh có thấy tôi hiểu rõ bà ấy đến thế nào không?”

James nghiêng đầu một cách kính cẩn và thì thầm. “Cực kì ấn tượng.”

“ELIZABETH!”

“Lạy Chúa!” Elizabeth nói. “Bà ấy có thể cần gì nhỉ?”

“Người bầu bạn” James đáp lại. “Đó là tất cả những gì bà thực sự cần. Người bầu bạn.”

“Con mèo lố bịch đó ở đâu khi tôi cần nó chứ?” Cô quay đi và rời khỏi.

“Elizabeth!” James gọi.

Cô quay lại. “Vâng?”

“Quyển sách.” Anh chỉ vào quyển sách nhỏ màu đỏ, vẫn bị kẹp dưới tay cô. “Cô không muốn đem nó vào phòng khách đúng không?”

“Oh! Không!” Cô đẩy nó vào tay anh. “Cảm ơn. Tôi hoàn toàn quên mất tôi đang giữ nó.”

“Tôi sẽ đặt nó lại giúp cô.”

“Nó nằm ở cái kệ đằng kia.” Cô nói, chỉ tay qua phòng.

“Nằm về một bên. Mặt úp xuống. Anh cần đảm bảm anh sẽ đặt nó đúng như tôi nói.”

Anh cười khoan dung. “Cô có thấy tốt hơn nếu cô tự đặt nó lại không?”

Cô ngừng lại, rồi nói. “Vâng, thực ra, tôi thấy vậy.” và chụp lấy quyển sách. James nhìn cô băng qua căn phòng và cẩn thận đặt quyển sách lên đúng cái kệ. Cô kiểm tra việc cô làm một lúc, rồi đẩy nhẹ nó hơi về phía bên trái. Mím môi nghĩ ngợi, cô nhìn nó thêm lúc nữa, rồi lại đẩy nó về bên phải.

“Tôi chắc Phu nhân Danbury sẽ không nhận ra quyển sách đặt sai một inch hay không đâu.”

Nhưng cô lờ anh đi, băng qua phòng chỉ với một câu “Tôi sẽ gặp anh sau.” về phía anh.

James thò đầu ra khỏi phòng, nhìn cô biến mất vào phòng khách của dì Agatha. Rồi anh đóng cửa thư viện, băng qua phòng, cầm quyển sách lên, và bắt đầu đọc.