Anh quan sát cô cả ngày. Anh hoàn toàn biết cách theo dấu một người, lẻn nhanh quanh quẩn những ngóc ngách và ẩn mình trong những căn phòng trống. Elizabeth, người không có lí do gì để nghĩ ai đó có thể đi theo cô, không bao giờ nhận ra. Anh lắng nghe khi cô đọc to, quan sát khi cô bước tới bước lui qua sảnh, mang những thứ đồ lung tung cho dì anh.

Cô cư xử với Agatha với sự tôn trọng và lòng yêu mến. James cố nghe một dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn hoặc tức giận, nhưng mỗi lần dì anh hành động một cách vô lí, Elizabeth phản ứng lại với sự nuông chiều thích thú mà James thấy say mê.

Sự kiềm chế trên khuôn mặt cô trước tính tình kì quái của dì anh không gì hơn ngoài đáng kinh ngạc. Anh sẽ đánh mất sự kiềm chế vào buổi trưa. Miss Hotchkiss vẫn cười khi cô rời khỏi nhà Danbury vào bốn giờ chiều.

James quan sát từ cửa sổ khi cô tản bộ trên con đường. Đầu cô hơi lúc lắc, và anh có cảm giác kì lạ nhất, nồng nhiệt nhất rằng cô đang hát. Không hề nghĩ ngợi, anh bắt đầu huýt sáo.

“Giai điệu gì thế?”

Anh nhìn lên. Dì anh đang đứng ở ngưỡng của phòng khách, dựa một cách nặng nề vào cây gậy.

“Không có từ nào dì muốn biết.” anh nói với một nụ cười tự mãn.

“Vô lí. Nếu nó nhảm nhí, vậy ta chắc chắn muốn biết.”

James cười khúc khích. “Dì Agatha, cháu đã không nói cho dì lời hát khi dì bắt gặp cháu ngân nga bài về các thủy thủ khi cháu mười hai, và cháu chắc chắn không định nói cho dì lời hát của bài này.”

“Hmmph.” Bà gõ cây gậy và quay đi. “Lại đây và cùng trò chuyện với ta trong khi ta dùng trà.”

James đi theo bà vào phòng khách và ngồi phía đối diện. “Thực ra.” Anh bắt đầu. “Cháu vui khi dì mời cháu cùng tham gia. Cháu muốn nói với dì về người bầu bạn của dì.”

“Miss Hotchkiss?”

“Vâng.” Anh nói, cố tỏ ra thờ ơ. “Nhỏ người, tóc vàng.”

Agatha mỉm cười đầy hiểu biết, đôi mắt xanh nhạt của bà láu cá hơn bao giờ hết. “Ah, vậy cháu có để ý.”

James giả vờ không hiểu. “Rằng tóc cô ấy màu vàng ư? Thật khó để không trông thấy, dì ạ.”

“Ta có ý rằng cô ấy đáng yêu như một nụ hoa và cháu biết điều đó.”

“Miss Hotchkiss chắc chắn là có duyên,” anh nói, “nhưng…”

“Nhưng nó không phải kiểu phụ nữ của cháu” bà kết thúc giúp anh. “Ta biết.” Bà nhìn lên. “Ta quên mất cháu dùng trà thế nào.”

James nheo mắt lại. Dì Agatha không bao giờ quên gì cả. “Sữa, không đường.” anh nói vẻ nghi ngờ. “Và tại sau dì nghĩ Miss Hotchkiss không phải là kiểu phụ nữ của cháu?”

Agatha nhún vai rất tế nhị và thốt ra. “Dù sao nó có sự tao nhã đã hơi bị nói giảm đi.”

James dừng lại. “Cháu tin là dì có lẽ vừa mới xúc phạm cháu.”

“Well, cháu phải chấp nhận rằng người phụ nữ đó hơi… ah, chúng ta có thể nói…” Bà đưa cho anh tách trà. “Quá lứa lỡ thì?”

“Người phụ nữ nào cơ?”

“Cháu biết mà. Người với mái tóc đỏ và…” Bà nhấc tay lên ngực và bắt đầu sự chuyển động vòng vòng lơ đãng. “Cháu biết mà.”

“Dì Agatha, cô ấy là một ca sĩ opera!”

“Well.” Bà khịt mũi. “Cháu chắc chắn không nên giới thiệu cô ta với ta.”

“Cháu sẽ không làm thế.” James nói. “Dì đã đi như lăn xuống đường về phía cháu với một sự tự do của một quả đạn thần công.”

“Nếu cháu định xúc phạm ta…”

“Cháu cố tránh dì.”Anh ngắt lời. “Cháu cố trốn thoát, nhưng không, dì không chấp nhận thua.”

Bà đặt một bàn tay có vẻ xúc động lên ngực. “Tha lỗi cho ta nếu ta là một người họ hàng hay lo lắng. Chúng ta đã mong cháu kết hôn trong nhiều năm qua, và ta hơi lo lắng về người bầu bạn của cháu.”

James lấy một hơi thở điềm tĩnh, cố thư giãn cơ vai. Không ai có khả năng làm cho anh cảm thấy như một cậu bé mới mười sáu như dì anh. “Cháu tin” anh kiên quyết “rằng chúng ta đang thảo luận về Miss Hotchkiss.”

“Ah, đúng rồi!” Agatha uống một hớp trà và mỉm cười. “Miss Hotchkiss. Một cô gái đáng yêu. Và rất điềm đạm. Không như những quý cô hay thay đổi ở Luân Đôn ta thường gặp tại Almacks. Trải qua một đêm ở đó, một người sẽ nghĩ rằng trí thông minh và sự khôn ngoan thông thường hoàn toàn rời khỏi người dân Anh Quốc.”

James hoàn toàn đồng ý với bà ở điểm này, nhưng bây giờ thực sự không phải lúc thảo luận về nó. “Miss Hotchkiss…” Anh nhắc bà.

Dì anh nhìn lên, chớp mắt một cái và nói. “Ta không biết ta sẽ thế nào nếu không có con bé.”

“Có lẽ giàu thêm năm trăm bảng chăng?” Anh ám chỉ.

Tách trà của Agatha va một cách ồn ào vào dĩa. “Cháu không nghi ngờ Elizabeth đấy chứ.”

“Cô ấy có quyền đến gần những tài sản cá nhân của dì.” Anh chỉ ra. “Dì có giữ thứ gì có thể buộc tội không? Dì biết đấy, cô ta đã đụng vào đồ đạc của dì bao nhiêu năm qua.”

“Không,” bà nói với giọng thanh thản nhưng cách nào đó nghe rất uy quyền. “Không phải Elizabeth. Con bé sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế.”

“Thứ lỗi cho cháu, thưa dì, nhưng làm sao dì có thể chắc chắc được?”

Bà làm anh chết lặng bằng một cái liếc mắt. “Ta tin cháu nhận thấy rằng ta là một người đánh giá về phẩm chất rất giỏi, James. Để chứng minh, điều đó là đủ.”

“Tất nhiên dì là người đánh giá về phẩm chất rất giỏi, Agatha, nhưng…”

Bà giơ một tay lên. “Miss Hotchkiss hoàn toàn tốt và tử tế và đáng tin cậy, và ta từ chối nghe bất cứ từ làm mất thể diện nào nữa.”

“Tốt thôi.”

“Nếu cháu không tin ta, hãy dành ít thời gian với con bé. Cháu sẽ thấy rằng ta đúng.”

James ngồi lại, thỏa mãn. “Cháu sẽ làm đúng như vậy.”

Anh mơ thấy cô tối hôm đó.

Cô đang cúi nhặt quyển sách màu đổ đáng nguyền rủa của cô, mái tóc dài màu vàng buông xõa và bồng bềnh như ánh trăng. Cô đang mặc một chiếc áo ngủ màu trắng tinh khiết che phủ cô từ đầu đến ngón chân, nhưng bằng cách nào đó anh biết chính xác cô trông như thế nào ở bên dưới, và anh rất muốn cô…

Rồi cô chạy khỏi anh, cười qua bờ vai khi tóc cô phấp phới phía sau, cù vào mặt anh mỗi khi anh hướng tới gần. Nhưng mỗi lần anh đưa tay để chạm vào cô, cô tránh sự tóm lấy của anh. Và mỗi lần anh nghĩ anh đủ gần để đọc tiêu đề trên quyển sách nhỏ của cô, dòng chữ khắc màu vàng đổi chỗ và mờ đi, và anh thấy mình trượt chân và tóm lấy không khí.

Đó chính xác là điều James cảm thấy khi anh ngồi thẳng dậy trên giường, ánh sáng ban ngày chỉ mới bắt đầu hiện lên ở đường chân trời. Anh hơi choáng váng, thở nặng nề, và anh chỉ có một thứ duy nhất trong tâm trí.

Elizabeth Hotchkiss.

Khi Elizabeth đến nhà Danbury sáng hôm đó, cô đang cau mày. Cô đã thề rằng cô sẽ không làm gì hơn là nhìn qua bìa của quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC, nhưng khi cô về nhà ngày hôm trước, cô đã thấy quyển sách nằm trên giường, cái bìa màu đỏ chói sáng của nó hầu như thách cô mở nó ra.

Elizabeth đã tự nhủ rằng cô chỉ hé nhìn một chút thôi, tất cả những gì cô muốn làm là nhìn xem có điều gì về việc dí dỏm và làm một người đàn ông cười, nhưng trước khi cô biết về nó, cô đã ngồi ở mép giường, mê mẩn.

Và bây giờ cô có quá nhiều luật lệ và quy tắc lơ lửng quanh đầu, cô rõ ràng bị choáng váng. Cô không tán tỉnh đàn ông đã kết hôn, cô không có bổn phận phải cố gắng cho đàn ông lời khuyên, nhưng cô phải cho một người cầu hôn sự phớt lờ ngay lập tức nếu anh ta quên ngày sinh nhật của cô.

“Tạ ơn Chúa vì những ân huệ bé nhỏ.” Cô lẩm bẩm một mình khi cô bước vào sảnh lớn nhà Danbury. Hơn chín tháng nữa mới đến sinh nhật cô, đủ lâu để không phá vỡ sự tìm hiểu mà có thể cô có…

Oh, lạy Chúa. Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Cô đã tự nhủ rằng sẽ không để bà Seeton nói cô phải làm gì, và bây giờ cô đang…

“Cô trông hơi nghiêm nghị sáng nay.”

Elizabeth giật mình nhìn lên. “Mr. Siddons” cô nói, giọng cô rít lên một chút ở âm tiết đầu tiên của tên anh. “Thật vui được gặp anh.”

Anh cúi đầu. “Tôi cam đoan với cô, cảm giác ấy giống của tôi.”

Cô cười, bỗng nhiên cảm thấy rất ngượng nghịu với sự hiên diện của người đàn ông này. Họ đã đối xử rất tốt với nhau ngày hôm qua, và Elizabeth thậm chí đã cảm thấy họ có thể gọi nhau là bạn bè, nhưng đó là trước khi…

Cô ho. Đó là trước khi cô thức cả nửa đêm để nghĩ về anh.

Anh ngay lập tức đưa khăn tay của anh cho cô.

Elizabeth cảm thấy mình đỏ mặt và cầu mong nó không quá rõ ràng. “Không cần thiết đâu” cô nói nhanh. “Tôi chỉ hắng giọng thôi.”

CỘP.

“Đó là Phu nhân Danbury.” Mr. Siddons lầm bầm, thậm chí không buồn quay theo hướng âm thanh.

Elizabeth kiềm chế một nụ cười ái ngại và quay đầu. Đủ chắc chắn, Phu nhân Danbury đang ở phía kia của sảnh, gõ cây gậy của bà. Malcolm ngồi trên sàn kế bên bà, cười điệu.

“Buổi sáng tốt lành, Phu nhân Danbury” Elizabeth nói, ngay lập tức đi về phía người đàn bà lớn tuổi. “Bà cảm thấy thế nào?”

“Giống như ta bảy mươi hai tuổi.” Bà bắt bẻ.

“Well, thật không may, “Elizabeth đáp lại với một khuôn mặt hoàn toàn chân thật “vì cháu có sự tính toán rất tốt rằng bà chưa quá sáu mươi bảy.”

“Cô gái xấc xược. Cháu biết rất rõ ta sáu mươi sáu.”

Elizabeth giấu đi nụ cười. “Bà có cần giúp đỡ để vào phòng khách không? Bà đã ăn sáng chưa?”

“Ta vừa ăn hai trái trứng và ba lát bánh mì, và ta không muốn ngồi trong phòng khách sáng nay.”

Elizabeth chớp mắt ngạc nhiên. Cô và Phu nhân Danbury đều dành mỗi bữa sáng ở trong phòng khách. Và theo những bài diễn thuyết của Phu nhân Danbury, điều ưa thích nhất của bà là những khả năng phòng bệnh của thói quen hằng ngày.

“Ta quyết định sẽ ngồi trong vườn.” Phu nhân Danbury thông báo.

“Oh” Elizabeth nói. “Cháu hiểu. Thật là một ý kiến thú vị. Không khí rất trong lành sáng nay, và những làn gió nhẹ khá…”

“Ta sẽ chợp mắt một lát.”

Lời thông báo đó hoàn toàn cướp khỏi Elizabeth khả năng nói. Phu nhân Danbury thường xuyên ngủ lơ mơ, nhưng bà chưa bao giờ thừa nhận điều đó, và bà chắc chắn không bao giờ dùng từ “chợp mắt”.

“Bà có cần giúp để đi vào vườn không?” Mr. Siddons hỏi. “Tôi rất sẵn lòng đi cùng bà.”

Elizabeth giật nảy lên vài inch. Cô hoàn toàn quên mất sự hiên diện của anh.

“Hoàn toàn không.” Phu nhân Danbury quả quyết. “Ta không di chuyển quá nhanh những ngày này, nhưng ta chưa chết. Đi nào, Malcolm.” Rồi bà khập khễnh đi mất, Malcolm lon ton chạy bên cạnh.

Elizabeth chỉ nhìn sau họ, một tay vỗ vào má vì sốc.

“Thật đáng chú ý bà ấy huấn luyện con mèo tốt thế nào.” James nói.

Elizabeth quay sang anh, vẻ kinh ngạc hiện trên mặt. “Anh có thấy bà ấy có vẻ ốm không?”

“Không, tại sao?”

Cô lúng túng vẫy tay về hướng hình dáng Phu nhân Danbury đang rút lui, hoàn toàn không thể nói nên lời mức độ sốc của cô.

James nhìn cô với biểu cảm thích thú. “Việc bà ấy mong muốn được chợp mắt trong vườn lạ lắm sao? Thời tiết tốt mà.”

“Vâng!” cô nói, cố làm cho giọng cô to hơn. “Điều này rất lạ.”

“Well, tôi chắc cô…”

“Tôi nói với anh, nó lạ.” Elizabeth lắc đầu. “Tôi không thích điều này. Tôi không thích tí xíu nào về điều này.”

Anh ngẩng đầu lên và liếc cô đánh giá. “Cô nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Cô kênh vai lên. “Tôi sẽ theo dõi bà ấy.”

“Cô định quan sát bà ngủ sao?” Anh hỏi hồ nghi.

“Anh có ý gì hay hơn không?”

“Hay hơn việc quan sát một phụ nữ già ngủ à? Well, có, thực ra, nếu khó khăn tôi tin tôi có thể bày ra một hoặc hai trò tiêu khiển…”

“Oh, suỵt!” cô cáu. “Dù sao tôi cũng không cần sự giúp đỡ của anh.”

James mỉm cười. “Cô đã yêu cầu điều đó chưa nhỉ?”

“Vì anh rất tử tế đã chỉ ra” cô nói, nhấc cằm kiêu kì “nó không quá khó để quan sát một người phụ nữ già đang ngủ. Tôi chắc anh có những nhiệm vụ khác quan trọng hơn. Chúc ngày tốt lành.”

Môi James mở ra kinh ngạc khi cô lén đi theo. Chết tiệt, anh không muốn làm cô bực mình. “Elizabeth, đợi đã!”

Cô dừng và quay lại, gần như ngạc nhiên vì anh dùng tên thánh của cô hơn là vì sự bộc phát của anh. Chết tiệt, anh ngạc nhiên bởi chính mình. Đó chỉ là cô chiếm hết suy nghĩ của anh những ngày qua, và anh bắt đầu nghĩ về cô là Elizabeth, và…

“Vâng?” cuối cùng cô nói.

“Tôi sẽ đi với cô.”

Cô nhìn anh hơi khó chịu. “Anh hẳn biết thế nào là im lặng đúng không? Tôi không muốn bà ấy bắt quả tang chúng ta đang theo dõi bà.”

Môi James bắt đầu mím lại, và đó là tất cả anh có thể làm để không phá ra cười. “Cô có thể tin rằng tôi sẽ không khiến chúng ta bị lộ.” Anh nói hoàn toàn nghiêm túc. “Tôi tự hào là một gián điệp hơi giỏi đấy.”

Cô quắc mắt. “Thật là một sự bày tỏ kì quặc. Và… tôi nói, anh có ổn không?”

“Tốt cả, sao vậy?”

“Anh trông như thể anh sắp hắt hơi.”

Anh nhìn vào một bụi hoa và bám ý nghĩ vào nó. “Hoa luôn làm tôi hắt hơi.”

“Anh đã không hắt hơi trong vườn hồng hôm qua.”

“Anh hắng giọng và nghĩ thật nhanh. “Chúng không phải hoa hồng.” Anh nói, chỉ vào cái chậu.

“Đã vậy thì tôi không thể cho anh đi cùng.” Cô gật đầu thật mạnh. “Có rất nhiều hoa dọc theo khu vườn. Tôi không muốn anh cứ hắt hơi hai phút một lần.”

“Oh, tôi sẽ không đâu.” Anh nói nhanh. “Chỉ cần cắt những bông hoa khiến tôi thế này thôi.”

Mắt cô nheo lại nghi ngờ. “Tôi chưa bao giờ nghe về một tai họa nào như thế.”

“Tôi cũng thế. Chưa từng gặp ai phản ứng giống vậy. Phải có thứ gì đó trong cuống hoa. Thứ gì đó… ah… phân tán trong không khí khi cuống bị cắt.”

Cô tiếp tục nhìn anh nghi ngờ, vì vậy anh thêm thắt sự bịa đặt bằng cách nói. “Nó khiến tôi khốn khổ khi tôi đang tán tỉnh một phụ nữ. Chúa cứu tôi nếu tôi cố tặng cô ấy hoa.”

“Rất tốt.” cô nói vẻ lanh lợi. “Đi thôi. Nhưng nếu anh làm hỏng việc này…”

“Tôi sẽ không đâu.” Anh quả quyết với cô.

“Nếu anh làm hỏng việc này” cô lặp lại, lần này to hơn. “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Anh thấp đầu và vai về phía trước thành hình cung nhỏ. “Dẫn đường đi, Miss Hotchkiss.”

“Cô đi vài bước, sau đó dừng và quay lại, đôi mắt xanh của cô chỉ chuyển động hơi ngập ngừng. “Mới đây, anh gọi tôi là Elizabeth.”

“Thứ lỗi cho tôi” anh thì thầm. “Tôi đã hơi quá.”

James quan sát sự thay đổi cảm xúc qua gương mặt cô. Cô không chắc có cho phép anh dùng tên thánh của cô hay không. Anh có thể thấy bản tính thân thiện của cô đấu tranh với sự cần thiết không làm thân với anh. Cuối cùng cô mím môi và nói, “Điều đó không quan trọng lắm. Những người hầu cận như chúng ta không quá hình thức ở nhà Danbury này. Nếu người đầu bếp và quản gia gọi tôi là Elizabeth, anh cũng có thể.”

James cảm thấy tim anh tràn đầy một sự thỏa mãn khá kì quặc. “Vậy thì cô phải gọi tôi là James” anh đáp lại.

“James.” Cô thử gọi, rồi thêm vào. “Tôi sẽ không gọi anh như thế, tất nhiên, nếu ai đó hỏi về anh.”

“Tất nhiên không. Nhưng nếu chỉ có riêng chúng ta, không cần giữ đúng lễ nghi làm gì.”

Cô gật. “Rất tốt, Mr. …” Cô mỉm cười ngượng ngùng. “James. Chúng ta nên đi tiếp thôi.”

Anh đi theo cô qua một mê cung những hành lang; cô khăng khăng đi một con đường vòng vèo để không khuấy động sự nghi ngờ của Phu nhân Danbury. James không hiểu làm thế nào sự hiện diện của họ trong phòng khiêu vũ, phòng ăn và nhà kính trong một buổi sáng lại có thể gây nên bất cứ điều gì như sự nghi ngờ, nhưng anh giữ ý nghĩ đó cho bản thân. Elizabeth rõ ràng có sự thỏa mãn thầm lặng trong vai trò người dẫn đường, anh khá thích tầm nhìn từ phía sau.

Khi họ cuối cùng cũng ở không gian ngoài trời, họ đang ở phía đông của căn nhà, gần cửa trước, cách xa khu vườn nhất có thể. “Chúng ta có thể đi vào bằng cánh của Pháp trong phòng nhạc,” Elizabeth giải thích “nhưng qua đường này chúng ta có thể giấu mình sau hàng rào và theo họ khắp nơi.”

“Một ý kiến tuyệt vời.” anh thì thầm, đi theo cô sau hàng rào. Bụi cây cao hai mươi feet, hoàn toàn che chở họ khỏi tầm nhìn từ căn nhà. Trước sự ngạc nhiên vô cùng của anh, ngay khi Elizabeth rẽ sang góc quanh phía sau hàng rào, cô bắt đầu chạy. Well, có thể không phải là chạy, nhưng cô chắc chắn đang di chuyển giữa mức đi nhanh và chạy thật nhanh.

Dù vậy, chân anh vẫn dài hơn chân cô, và tất cả anh cần làm để theo kịp là bước dài ra thêm. “Chúng ta có thật sự phải vội vàng thế này không?” Anh hỏi.

Cô quay sang nhưng không dừng lại. “Tôi rất lo lắng về Phu nhân Danbury.” Cô nói, rồi lại tiếp tục bước đi vội vàng.

James nhận thấy lúc ở riêng với Elizabeth thế này như một cơ hội tốt để tìm hiểu về cô, nhưng bản năng thực tế của anh vẫn buộc anh phải bình luận. “Chắc chắn cuộc sống ở nhà Danbury không quá trần tục đến nỗi sự kiện kì lạ nhất của mùa hè là một phụ nữ sáu mươi sáu tuổi chợp mắt.”

Cô quay lại lần nữa. “Tôi rất tiếc nếu anh cảm thấy sự bầu bạn của tôi là ngớ ngẩn, nhưng nếu anh nhớ lại, anh không bị ép buộc phải đi theo tôi.”

“Oh, sự bầu bạn của cô không hề ngớ ngẩn” anh nói, đưa ra nụ cười hòa nhã nhất của mình “Tôi đơn giản chỉ là không hiểu tính trầm trọng của tình huống.”

Cô dừng lại, chống tay lên hông, và nhắm vào anh ánh nhìn nghiêm nghị nhất.

“Cô sẽ làm một cô giáo khá giỏi với thái độ đó.” Anh châm biếm.

“Phu nhân Danbury không bao giờ chợp mắt” cô nghiến răng, rõ ràng đang liếc anh sau câu bình luận đó. “Bà sống và hít thở bình thường. Hai trái trứng và ba lát bánh mì cho bữa sáng, Mỗi ngày. Ba mươi phút thêu thùa. Mỗi ngày. Thư từ được sắp xếp và trả lời lúc ba giờ chiều. Mỗi ngày. Và…”

James đưa một tay lên. “Cô đã giải thích cặn kẽ rồi.”

“Bà chưa bao giờ chợp mắt.”

Anh gật đầu chậm rãi, tự hỏi làm sao anh có thể thêm vào cuộc nói chuyện về điểm này.

Cô thêm tiếng hmmph cuối cùng, rồi quay lại, đâm bổ về phía trước với toàn bộ tốc độ. James đi theo, chân anh di chuyển những bước dài thoải mái. Khoảng cách giữa họ hơi rộng ra, và anh chỉ mới chấp nhận phải tăng tốc độ lên những bước nhanh hơn thì anh nhận ra một cái rễ cây lòi ra phía trước.

“Để ý…”

Cô té xuống đất, một cánh tay dang ra như một chú chim thanh nhã bay qua, cánh tay kia đẩy mạnh về phía trước để đỡ sự té nhào của cô.

“…rễ cây” Anh kết thúc. Anh xông lên phía trước. “Cô có bị thương không?”

Cô lắc đầu và lẩm bẩm “Tất nhiên là không.” Nhưng cô nhăn mặt khi nói vậy, nên anh không thể tin cô được.

Anh cúi xuống bên cạnh cô và di chuyển về phía cánh tay cô dùng để đỡ cú ngã. “Tay này thì sao?”

“Tôi ổn cả.” cô khăng khăng, rút tay về và phủi đi chút bụi và sỏi dính vào da cô.

“Tôi e rằng tôi phải yêu cầu được biết rõ tình hình.”

“Dù sao” cô càu nhàu, “đây phải là lỗi của anh.”

Anh không thể kìm lại một nụ cười ngạc nhiên. “Lỗi của tôi ư?”

“Tôi không chắc làm thế nào hay tại sao, nhưng nếu có bất kì sự công bằng nào trên thế giới này thì đây là lỗi của anh.”

“Nếu đây là lỗi của tôi” anh nói với vẻ mặt anh nghĩ là cực kì nghiêm trọng, “thì tôi thực sự phải đền bù bằng cách chăm sóc những vết thương của cô.”

“Tôi không…”

“Tôi hiếm khi chấp nhận câu trả lời không.”

Thở dài thật to, cô đẩy tay cô tới trước, lầm bầm hơi khiếm nhã. “Đây.”

James gập cổ tay cô lại một cách nhẹ nhàng. Cô không phản ứng cho đến khi anh cẩn thận bẻ cong tay cô lại. “Oh!” cô la lên, rõ ràng bực tức với bản thân đã để lộ sự đau đớn.

“Nó không đau lắm” cô nói nhanh “Tôi chắc nó không bị bong gân đâu.”

“Tôi nghĩ cô đúng.”Anh đồng ý. Không có biểu hiện bị sưng tấy. “Nhưng cô phải chú ý đến chỗ kia khoảng một ngày hoặc hơn. Và cô có thể muốn quay về nhà và lấy ít đá hoặc miếng thịt lạnh để đặt lên đó.”

“Tôi không có thời gian.” Cô nói một cách mạnh mẽ trong khi đứng lên. “Tôi phải kiểm tra Phu nhân Danbury.”

“Vì cô lo lắng, nếu bà ấy thực sự là đang chợp mắt, vậy thì tôi có khuynh hướng nghĩ sự e sợ của cô về sự tránh mặt của bà hơi quá cường điệu.”

Elizabeth liếc anh.

“Nói cách khác”, anh nói, dịu dàng nhất có thể, “không cần thiết để cô liều cả mạng sống của mình và bị tàn phế vì vội vã.”

Anh có thể thấy cô đang cân nhắc từ ngữ của cô, nhưng cuối cùng cô chỉ lắc đầu và nói. “Anh có quyền tự quyết định.” Rồi cô quay gót và đi thật nhanh.

James rên rỉ, cố nhớ tại sao anh lẽo đẽo sau cô. Dì Agatha, anh tự nhắc bản thân. Tất cả là về dì Agatha. Anh phải tìm cho ra nếu Elizabeth là người tống tiền.

Sự gan dạ của anh nói cho anh biết rằng cô không là người tông tiền - người tỏ ra sự lo lắng như cô đang thể hiện đối với một người phụ nữ già hống hách và thường xuyên hơn là không quá phiền nhiễu chắc chắn sẽ không tống tiền bà ấy.

James chưa có kẻ đáng nghi nào khác, và vì vậy anh chạy theo sau cô. Khi cô vòng sang một góc khác, anh mất dấu cô, nhưng những bước chân dài của anh sớm tìm thấy cô đang đứng thẳng và hoàn toàn im lặng, lưng cô phía hàng rào, đầu cô nghiêng nên cô có thể nhìn qua vai.

“Cô thấy gì?” Anh hỏi.

“Không gì cả” cô thừa nhận “nhưng tôi có vẻ làm tăng thêm sự vẹo cổ khủng khiếp nhất.”

James nén một nụ cười anh cảm thấy đang bùng lên trong anh và giữ giọng nghiêm túc khi anh nói. “Cô có muốn tôi nhìn qua không?”

Cô quay đầu lại phía trước và rồi, với một cái nhăn mặt không hề thoải mái, nghiêng qua nghiêng lại. James rụt người lại khi anh nghe một tiếng rắc lớn.

Cô xoa bóp cổ. “Anh có nghĩ anh có thể làm việc đó mà không bị phát hiện không?”

Hình ảnh những phi vụ của anh, ở Pháp, ở Tây Ban Nha, và ngay ở Anh, thoáng qua tâm trí anh. James là một chuyên gia ở việc không bị phát hiện. “Oh,” anh nói một cách tự nhiên “tôi nghĩ tôi có thể xoay sở được.”

“Rất tốt.” Cô lùi lại. “Nhưng nếu anh nghi ngờ - thậm chí một giây – rằng bà ấy có thể nhìn thấy anh, hãy lùi lại.”

James cười toe toét và chào cô. “Cô là người chỉ huy.”

Lúc đó, Elizabeth quên hết mọi thứ.

Cô quên rằng cô không có ý niệm nào về việc phải làm sao để nuôi nấng em cô.

Cô quên rằng Phu nhân Danbury hành động rất lạ và rằng cô lo sợ rằng người chủ của cô rất có thể bị đau.

Cô thậm chí quên mỗi chỉ dẫn đáng nguyền rủa trong quyển sách nhỏ của bà Seetons, và trên tất cả, cô quên rằng người đàn ông này khiến cho dạ dày cô búng lên mỗi lần anh nhướn mày.

Cô quên mọi thứ trừ sự nhẹ nhõm của giây phút đó và nụ cười giả tạo trên mặt James Siddons. Với một nụ cười nhỏ, cô bước tới trước và đánh thật mạnh một cách thích thú trên vai anh.

“Oh, dừng lại đi.” Cô cười, khó nhận ra giọng của chính cô.

“Dừng cái gì chứ?” Anh hỏi, biểu cảm của anh hầu như ngây thơ một cách lố bịch.

Cô bắt chước cách chào của anh.

“Cô đã đưa ra yêu cầu của mình rất khéo léo và thường xuyên” Anh chỉ ra. “Chỉ thật tự nhiên khi tôi có thể so sánh cô với…”

“Chỉ kiểm tra Phu nhân Danbury thôi.” Cô ngắt lời.

James mỉm cười hiểu biết và rón rén quanh góc hàng rào.

“Anh có thấy gì không?” Elizabeth thì thầm.

Anh quay lại. “Tôi thấy Phu nhân Danbury.”

“Thế thôi à?”

“Tôi không nghĩ cô thích thú với con mèo.”

“Malcolm?”

“Nó đang ở trên vạt váy của bà.”

“Tôi không quan tâm con mèo đó đang làm gì.”

Cằm anh nghiêng xuống khi anh dành cho cô một cái nhìn hạ cố lơ đãng. “Tôi không nghĩ cô quan tâm.”

“Phu nhân Danbury đang làm gì?” Elizabeth nghiến răng.

“Ngủ.”

“Ngủ ư?”

“Đó là điều bà nói bà sẽ làm đúng không?”

Cô quắc mắt lên với anh. “Ý tôi là, bà có đang ngủ bình thường không? Hơi thở của bà có chập chờn không? Bà ấy có vẻ đang cử động không?”

“Trong giấc ngủ ư?” Anh hỏi hồ nghi.

“Đừng giả làm kẻ ngốc nữa. Người ta cử động trong giấc ngủ của họ…” Mắt cô nheo lại. “Tại sao anh cười?”

James ho để cố che đậy đôi môi phản bội của mình, và cố nhớ lần cuối cùng một người phụ nữ gọi anh là kẻ ngốc. Những người đàn bà anh đã gặp trong lần dạo chơi mới đây ở Luân Đôn là những người màu mè, ca tụng anh về quần áo, khuôn mặt, cơ thể anh. Khi một người thực sự đi quá xa khi ca tụng độ nghiêng của trán anh, anh biết đó là lúc phải đi ngay.

Tuy nhiên, anh chưa bao giờ đoán được, chỉ là thú vị như thế nào khi bị sỉ nhục bởi Elizabeth Hotchkiss.

“Tại sao anh cười?” cô nhắc lại một cách thiếu kiên nhẫn.

“Tôi đã cười sao?”

“Anh biết anh đã cười.”

Anh cúi người đủ gần để khiến cô ngưng thở. “Cô muốn sự thật không?”

“Er, có. Sự thật hầu như luôn được thích hơn.”

“Hầu như?”

“Well, nếu sự lựa chọn khác là để làm tổn thương cảm xúc của người khác một cách vô ích.” Cô giải thích “thì… Chờ một lát! Anh phải trả lời câu hỏi của tôi chứ.”

“Ah, vâng, nụ cười.” anh nói. “Thực ra là vì câu nói về người ngu ngốc.”

“Anh cười vì tôi sỉ nhục anh?”

Anh nhún vai và đưa tay ra với một cử chỉ anh hi vọng là khá quyến rũ. “Tôi không thường bị sỉ nhục bởi phụ nữ.”

“Vậy thì anh đã làm bạn với những người phụ nữ không tốt.” Cô lẩm bẩm.

James nổ ra một tràng cười.

“Im lặng nào.” Cô rít lên, giật mạnh anh ra khỏi hàng rào. “Bà ấy sẽ nghe thấy anh mất.”

“Bà đang ngáy đủ to để triệu gọi một đàn cừu.” Anh đáp lại. “Tôi nghi ngờ nếu tiếng cười nhỏ của chúng ta có thể đánh thức bà.”

Elizabeth lắc đầu, cau mày. “Tôi không thích điều này. Bà ấy không bao giờ chợp mắt. Bà luôn nói nó trái với tự nhiên.”

James dành cho cô một nụ cười toe toét, chuẩn bị chọc cô lần nữa, nhưng anh lùi lại khi anh nhìn thấy sự lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt xanh đậm của cô. “Elizabeth” anh nói nhẹ nhàng. “Cô thực sự lo ngại điều gì?”

Cô thở dài. “Bà có thể bị bệnh. Khi người ta bỗng nhiên thấy mệt…” Cô nuốt xuống. “Đó có thể là dấu hiệu của bệnh tật.”

Anh giữ sự im lặng một lúc trước khi nói nhẹ nhàng. "Cha mẹ cô có bệnh trước khi chết không?"

Mắt cô vụt lên nhìn anh, và anh nhận ra cô hoàn toàn ngạc nhiên bởi câu hỏi của anh. “Không” cô nói, chớp mắt. “Mẹ tôi chết trong một tai nạn xe ngựa, và cha tôi…” Cô dừng lại và nhìn đi chỗ khác, nét mặt cô trở nên căng thẳng buồn bã cho đến khi cô cuối cùng cũng nói. “Ông không bệnh.”

Hơn bất cứ điều gì, anh muốn hỏi cô rõ hơn để tìm ra tại sao cô không bàn luận về cái chết của cha cô. Trong một giây lát sửng sốt, anh nhận ra anh muốn biết mọi điều về cô.

Anh muốn biết quá khứ, hiện tại và tương lai của cô. Anh muốn biết cô có nói tiếng Pháp không, và cô có thích sô cô la không, và cô đã từng đọc Moliere chưa.

Trên hết, anh muốn biết những bí mật ẩn dưới mỗi nụ cười nho nhỏ thoáng trên gương mặt cô.

James gần như lùi lại một bước bởi điều đó. Anh chưa bao giờ cảm thấy sự bùng nổ cần phải chạm đến góc sâu thẳm nhất trong tâm hồn một người phụ nữ.

Elizabeth hỏi, phá vỡ sự tĩnh lặng ngượng ngùng. “Cha mẹ anh còn sống chứ?”

“Không.” James trả lời. “Thực ra cha tôi đã mất rất đột ngột. Bác sĩ nói đó là vì tim của ông.” Anh nhún vai. “Hoặc là thiếu nó.”

“Oh, Lạy Chúa.” Cô thốt ra.

“Không có gì đâu.” Anh nói với một cái lắc tay tùy tiện. “Ông không phải là một người tốt. Tôi không nhớ ông và không tiếc thương ông.”

Khóe miệng cô căng ra, nhưng anh nghĩ anh thấy một tia gì đó – có lẽ là thông cảm – trong mắt cô.

“Mẹ tôi mất khi tôi còn quá nhỏ.” Anh đột ngột thêm vào, không hoàn toàn chắc chắn tại sao anh nói với cô điều này. “Tôi không nhớ rõ lắm về bà.”

“Tôi rất tiếc.” Elizabeth nói nhẹ nhàng. “Tôi rất hi vọng điều đó không quá đau đớn.”

James lo rằng anh đã không thành công trong việc giữ lấy câu trả lời từ trong mắt, bởi vì cô chỉ nuốt xuống và nói. “Tôi rất tiếc.” lần nữa. Anh gật đầu công nhận sự cảm thông của cô nhưng không nói gì cả.

Mắt Elizabeth nhìn anh trong một khoảng thời gian ngắn, và rồi cô ngẩng cổ để nhìn Phu nhân Danbury. “Điều này sẽ giết chết tôi nếu Phu nhân Danbury đang đau đớn. Tôi chỉ biết rằng bà sẽ không nói với ai. Bà có thể tự trọng không thể chịu nổi. Bà không bao giờ chấp nhận bệnh tật và quan tâm chúng là như thế nào. Tất cả những gì bà thấy là sự thương hại.”

James nhìn cô quan sát dì anh và bỗng nhiên chú ý rằng Elizabeth nhỏ nhắn như thế nào. Cánh đồng cỏ của Khuôn viên Danbury trải dài đằng sau cô trong một màu xanh vô tận, và cô trông cực kì nhỏ nhắn và lẻ loi tương phản với mảnh đất trải dài mênh mông rộng lớn. Làn gió mùa hè cuốn những lọn tóc mềm mại màu vàng trên búi tóc của cô, và không hề suy nghĩ James tiến tới và bắt lấy một lọn tóc, vén nó ra sau tai cô.

Hơi thở cô ngưng lại, và cô ngay lập tức giơ một tay lên. Những ngón tay của cô lướt qua khớp ngón tay anh, và anh cảm thấy một mong muốn điên cuồng là nắm chặt lấy tay cô. Chỉ cần di chuyển nhỏ nhất của ngón tay anh, và điều đó cực kì cám dỗ, nhưng anh rút tay về và thì thầm. “Thứ lỗi cho tôi. Gió thổi tóc cô.”

Mắt cô mở lớn và môi cô tách ra như để nói gì đó, nhưng cuối cùng, cô chỉ quay đi. “Phu nhân Danbury rất tốt với tôi.” Cô nói, giọng nói cô thật lôi cuốn. “Không có cách nào tôi có thể đáp lại sự tử tế của bà.”

James chưa bao giờ nghe người dì cộc cằn thẳng tính của anh được nhắc đến về sự tử tế. Người ta tôn trọng bà, sợ bà, thậm chí cười về những trò đùa sắc bén của bà, nhưng anh chưa từng thấy tình yêu thương như anh đối với bà, người đã hoàn toàn cứu linh hồn anh, phản chiếu trong mắt người khác.

Và rồi cơ thể anh trở nên hoàn toàn xa lạ với anh và anh cảm thấy mình di chuyển tới trước. Anh không thể kiểm soát cảm xúc, gần như thể một nguồn sức mạnh lớn lao nào đó đã truyền vào cơ thể anh, khiến tay anh đưa ra và ôm lấy đầu của Elizabeth, những ngón tay anh trượt vào mái tóc mềm mại của cô khi anh kéo cô lại với anh, gần hơn, gần hơn, và rồi…

Và rồi môi anh trên môi cô, và dù thế nào thì sức mạnh thôi miên khiến anh hôn cô đã bay đi, và những gì còn lại là anh – anh và một sự cần thiết không cưỡng lại được là chiếm hữu cô trong mọi cách mà một người đàn ông có thể chiếm hữu một người đàn bà.

Khi một tay chìm đắm sâu hơn vào tóc cô, tay kia vòng quanh cô, chạm vào đường cong thanh tú ở thắt lưng của cô. Anh cảm thấy cô bắt đầu đáp lại anh. Cô hoàn toàn ngây thơ, nhưng cô đang mềm đi, và tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, và rồi tim anh bắt đầu đập thình thịch.

“Lạy Chúa, Elizabeth” anh hổn hển, di chuyển miệng anh lên má cô, và sau đó đến tai cô. “Tôi muốn… tôi muốn…”

Giọng anh hẳn đã đánh thức điều gì đó trong cô, bởi cô cứng người lại và anh nghe cô thì thầm. “Oh, không.”

James muốn giữ lấy cô. Anh muốn đẩy trượt cô xuống bãi cỏ và hôn cô cho đến khi cô mất hết lí lẽ, nhưng anh hẳn chính trực hơn anh có thể tưởng tượng, bởi anh để cô đi ngay khi cô bắt đầu đẩy ra.

Cô đứng trước anh vài giây, trông hoảng hốt hơn bất cứ điều gì. Bàn tay nhỏ nhắn của cô ôm chặt lấy miệng, và mắt cô mở to không hề chớp. “Tôi không bao giờ nghĩ…” Cô lẩm bẩm dưới bàn tay. “Tôi không thể tin…”

“Cô không thể tin gì chứ?”

Cô lắc đầu. “Oh, thật khủng khiếp.”

Đó là một điều hơi quá để cho cái tôi của anh có thể chịu đựng. “Well, tôi sẽ không nói…”

Nhưng cô đã chạy đi mất.