Trước cửa phòng Vi

Nhỏ cứ đưa tay lên rồi rụt về, không dám xoay nắm đấm cửa. Khi bước vào, nhỏ sẽ chạm mặt Khánh. Vi biết tên này chưa ngủ, bằng chứng là đèn phòng khách vẫn còn sáng. Nhỏ sợ lắm. Lỡ Khánh nhìn nhỏ rới ánh mắt ghê sợ thì sao? Sợ hắn ta sẽ khinh sợ bởi con người bị ác quỷ ăn mòn tâm hồn như nhỏ? Nếu như mọi chuyện như vậy thì sao? Lỡ nhỏ sẽ đánh mất cái tình yêu mơ hồ m...à Khánh đang dành cho nhỏ lúc này thì chắc nhỏ chết mất.

Nhỏ không muốn người mình yêu rời bỏ mình mà đi. Một Hoàng Kỳ rời khỏi Vi trong chính vòng tay của nhỏ là đã đủ lắm rồi. Trái tim nhỏ sẽ không chịu nổi mất nếu Khánh lại là một Hoàng Kỳ thứ hai!

Ngay từ khi bắt đầu, nhỏ đã chuẩn bị tinh thần rất vững nếu một ngày, Khánh biết mọi chuyện. Chỉ có điều nhỏ không nghĩ lại nhanh đến vậy mà thôi. Dù chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng nhỏ vẫn không đủ can đảm bước vào.

Hít một hơi thật sâu, đẩy cửa vào. Thôi thì thay vì đứng đây lo sợ thì hãy đối mặt và để mọi chuyện ra sao thì ra!

- Về rồi à? – Khánh cất tiếng. Hắn ta đang ngồi trên ghế sofa và đợi nhỏ về.

- Ơ…à…ừm… - Vi giật mình.

- Không có gì để nói sao? – Khánh đưa khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn nhỏ. Ánh nhìn như đang xoáy sâu vào tâm can Vi.

Bảo Vi không dám nhìn vào ánh mắt đó, nhỏ sẽ hoảng sợ mất dù trong lòng bây giờ đã rất hoảng rồi. Biết nói gì đây? Biết giải thích thế nào đây? Mọi thứ cứ y như một mớ bòng bong khó gỡ.

- Giải thích đi chứ? – Khánh lại tiếp tục, như muốn dồn nhỏ vào chân tường.

- Thật ra…em không cố ý…giấu anh chuyện này… - Vi ấp úng nói.

- Không cố ý? Vậy chẳng lẽ là vô tình? – Khánh nhếch môi.

- … - Vi im bặt. Nhỏ đang cô gắng kìm lại dòng nước mắt chực trào.

- Tại sao lại không nói tôi biết? Hay em không tin tôi? Em sợ tôi nói ọi người biết em là NAM MA NỮ sao? – Khánh nói, cố tình nhấn mạnh cụm từ “nam ma nữ”.

- Em…xin lỗi… - Vi mim chặt môi muốn bật cả máu.

- Xin lỗi? Em không đặt lòng tin ở tôi trong khi tôi rất yêu em, rồi thì nói chỉ có mỗi tiếng xin lỗi là xong sao? Em xem tình cảm của tôi là gì? – Khánh hét.

- Anh im đi! – Vi hét, hai tay bịt chặt tai.

- Em… - Khánh ngỡ ngàng.

- Anh thích trách cứ tôi chứ gì? Vậy thì trách đi! Cứ tiếp tục việc anh muốn đi! Anh nghĩ anh là ai? Là cái thá gì? Từ khi được sinh ra, tôi ghét việc hạ mình xin lỗi ai, nhất là người khác giới. Kể cả anh tôi, papa tôi còn chưa bao giờ nói hai từ xin lỗi! Vậy mà anh là ai chứ, ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã hạ mình xin lỗi anh. Như vậy anh còn muốn gì nữa? Anh nghĩ tôi muốn vậy sao? Hức…anh ác lắm! Anh có hiểu tại sao tôi làm vậy không? Tôi sợ! Phải! Tôi rất sợ…sợ rằng anh sẽ khinh bỉ con người thật của tôi. Sợ anh sẽ quay lưng với con quỷ trong tôi. Tôi…sợ anh sẽ bỏ lại tôi…giống như người đó…đã từng làm… - Vi nói đến đây thì khuỵu người xuống, hai hàng nước mắt lăn dài.

Khánh, bước từng bước chân nặng nề đến bên Vi, nhẹ nhàng khum người xuống ôm trọn bờ vai gầy đang run lên từng hồi vì khóc. Nhìn vào mắt hắn ta lúc này, khó có ai có thể đoán được con người này đang nghĩ gì.

- Nín đi! – Khánh vỗ về Vi.

- Huhu…hức… - Vi vẫn khóc, thỉnh thoảng vẫn nấc lên nghẹn ngào.

- Anh xin lỗi vì đã trách em quá đáng. – Khánh dịu dàng nói.

- Hức…hức…

- Thật sự…lúc đó quả thật…anh rất sợ! – Khánh nhẹ nhàng nói.

- … - Vi im lặng khóc. Vậy là những gì nhỏ nghĩ là đúng rồi. Nhỏ đã làm cho chính người yêu của mình khinh sợ mình. Nhỏ không trách. Đó vốn dĩ là tại nhỏ thì lấy đâu quyền trách Khánh chứ? Có trách, thì phải trách nhỏ đã chọn con đường này mà thôi.

- Em có biết vì sao anh sợ không? – Khánh tiếp tục.

- Hức… - Nhỏ im lặng.

- Anh sợ…mất em! Anh sợ những cuộc đấu ấy sẽ cướp em đi, mang đến Tử thần. Anh sợ lắm! – Khánh nói rồi siết chặt vòng tay hơn.

Đên lúc này, Vi mới vỡ oà không trong vòng tay của Khánh. Hoá ra mọi chuyện không như nhỏ nghĩ. Tất cả chỉ là nhỏ suy diễn mà thôi. Có lẽ, nhỏ chưa thật sự tin vào tình cảm Khánh dành cho nhỏ có thể vượt qua mọi thứ nên mới như vậy.

Tuy nhiên, có thể qua lần này, nhỏ đã học được cách tin tưởng vào tình cảm của người khác dành ình và người đã dạy bài học ấy cho nhỏ, không ai khác ngoài Khánh!