Còn về phía Bảo Vi thì nhỏ sau khi sử lí xong một phần gà rán muốn gấp ba bốn lần người thường thì bước vào một quán café. -  Lấy tôi một ly café đen nguyên chất ít đường. – Nhỏ nhẹ nhàng nói với người đang pha café.

-  Vâng…cô đứng chờ tôi một chút. – Tên nhân viên đó đáp.

-  Ừm… - Nhỏ ậm ừ đứng chờ.

-  Của cô đây. – Tên  nhân viên đưa nhỏ tận tay ly café.

-  Cảm ơn… - Nhỏ mỉm cưởi quay lưng lại bước đi nhưng vừa được vài bước thì…“Bịch”-  Oái… - Một tiếng hét phát ra.Bảo Vi do mới quay người lại dợm bước được đôi ba bước thì đụng phải một người khác. Kết quả là hai người cùng té và trên áo tên đó hưởng luôn nguyên ly café mới mua của nhỏ. Tên đó sau khi bị đổ café lên người thì hét lên làm nhỏ giật mình nhìn lại. Với cái chỉ số IQ ngất ngưỡng như nhỏ cũng đủ hiểu chuyện gì vừa xảy ra là sắp tới sẽ có chuyện gì. Vi loay hoay rối rít không biết làm thế nào:-  Tôi…tôi xin lỗi…tôi không cố ý…anh có sao không? Tôi thành thật xin lỗi. Anh có ổn không? – Nhỏ loạn xì ngầu.

-  Haiz…cô đi đứng cái kiểu gì thể hả? Mắt cô để ở đâu vậy? Đui à? – Tên đó càu nhàu gắt lên.

-  Anh… - Nhỏ trợn mắt nhìn.

-  Tôi sao? Giờ cô tính thế nào? – Tên đó tỏ vẻ bực bội.

-  Thế anh muốn thể nào? – Nhỏ cố gắng bình tĩnh.

-  Bồi thường! – Tên đó dửng dưng đáp.

-  Cái gì á? Anh mơ à? Não có vấn đề hay thần kinh bị chập mạch thế hả? Không đời nào tôi lại đi bồi thường cho anh. Còn vấn đề mắt của tôi thì cho anh xem lại! Anh cũng bị đui à mà còn hỏi mắt tôi để đâu? Bộ không thấy sao còn hỏi? Anh đi cũng không thèm tránh đường cho tôi ở đó mà quát mắng này nọ! Anh tưởng mình là ai? – Bảo Vỉ bực tức xả một tràng làm tên đó ngớ người.

-  Cô… - Tên đó cứng họng.Từ xa xa có hai người bước tới. Một nam một nữ. Đứa con gái đi cạnh tên con trai phải nói là chỗ cần che không che, hở không hở. Nói chung ăn mặc cực kì thiếu vải trầm trọng. Bảo Vi liếc xéo nhỏ đó một cái với ý nghĩ trong đầu: “Chướng cả mắt!” Còn quay sang tên con trai thì…nhỏ đơ luôn! Nhận thấy hai người đó đi về phía mình…nhỏ quay mặt đi, cốt là để tên con trai đang bước tới không thấy mình.Hai người đó dừng lại bên cạnh tên vừa gây sự với nhỏ, tên con trai hỏi:-  Chuyện gì vậy?

-  Hừ…cái con nhỏ thối tha này làm đổ café lên người tao rồi không chịu bồi thường…đúng là cái đồ thiếu tự trọng! – Tên đó nói nhỏ làm Bảo Vi trừng trừng mắt quay lại mắng, quên luôn mình đang trốn ai.

-  Anh vừa phải thôi nhá! Bản tiêu thư đây hạ mình xin lỗi anh là phước đức mười hai đời nhà anh rồi đó! Đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu như thế! Tôi không nhịn anh đâu! – Bải Vi tức tối quát.

-  Vi??? – Tên kia chứng kiến nãy giờ thì nheo mắt hỏi.

-  Á…chết mẹ rồi… - Vỉ đưa mắt sang người vừa gọi mình thì mới phát hiện mình bị hớ rồi. Ôi trời ơi! Công sức lặng lẽ chuồn qua đâ không để hai ông anh biết thế công toi!

-  Vi…sao lại ở đây? – Tên con trai đó hỏi tiếp.

-  Á…à…anh Minh yêu quý của em… - Nhỏ nói với giọng ngọt ngào kinh khủng làm tên kia giật cả mình với thái độ quay ngoắt 3600 của nhỏ.

-  Ôhô…anh đâu đề cập tới vấn đề yêu hay ghét? Anh chỉ muốn hỏi sao em lại ở đây? – Minh cưởi giả lã rồi nhìn cô em mình.

-  À…thật ra thì… - Nhỏ ấp a ấp úng vì nếu nói ra thì về nhà sẽ bị nó chém chết còn giờ mà không khai thì bị anh phanh thây ngay tại chỗ. Đường nào cũng gặp Diêm Vương sớm.

-  Bảo Vi… - Minh nghiêm giọng lại.

-  Thật ra…pama cho em sang đây! – Nhỏ nói lí nhí.

-  Cái gì? Pama ày sang đây à? Có nhầm không? – Minh nhíu mày nghi ngờ.

-  Anh không tin thì gọi về hỏi pama mà kiểm chứng. Em tuyệt đối không nói sai sự thật! – Nhỏ hung hồn.

-  Hừ…thôi bỏ đi! Cứ coi anh mày tin mày một lần. Mày qua đây thì chắc con tiểu quỉ kia cũng sang đúng chứ? – Minh nhíu mày nghi ngại.

-  Vâng! – Nhỏ gật đầu lia lịa.

-  Ôi…cái tháng năm huy hoàng của tôi ơi! – Minh ôm đầu kêu than.

-  Hừ…than với chả vãn suốt ngày! – Nhỏ hừ mạnh một tiếng.

-  Con kia! Mày câm miêng lại giùm anh mày một cái! Mày có tin tao gọi điện kêu pama vác mày về ngay không? – Minh trừng trừng mắt.

-  Anh dám? Em chưa méc pama anh sang đây cặp với mấy con nhỏ chân dài là may phước lắm rồi. Còn hù em hả? – Nhỏ vặn ngược lại.

-  Thôi thôi cô ơi…cho tôi xin! Tôi không dám! – Minh vác cái bộ mặt thất bại.

-  Hừ…may cho anh đó. Còn tên này là bạn anh hả? – Nhỏ hất mặt sang tên kia.

-  Phải! Nó là Khánh. Bạn anh! – Minh trả lời.

-  Thế hai người tự giải quyết nhá. Em đi. – Nhỏ đứng dậy, phủi quần áo rồi quay lưng đi.

-  Này…giải quyết chuyện gì thế? – Anh nhỏ hỏi với theo.

-  À…chuyện café trên áo hắn ta ấy mà. Em xin lỗi rồi nhưng hắn không chịu. Anh giải quyết đi. Em về nhá! – Nhỏ quay lại trả lời rồi chạy biến đi.