Cuối dãy hành lang là hai ngã rẽ. Đi sang ngã bên trái, nhanh chóng một cánh cửa gỗ màu đen đóng im lìm hiện ra, bên ngoài còn có bốn tên vệ sĩ gác hai bên.

- Cô Linda! – Cả bốn người vệ sĩ cúi chào.

- Mọi người có trong không? – Linda dừng lại hỏi.

- Thưa, cô Ellie đi làm một số việc theo chỉ thị cô Venus. Cô Anna, Sarah và Lisa đi kiểm tra lại mọi thứ còn cô Jersey và cậu David ở nơi... tổ chức tiệc chuẩn bị thêm một số thứ. Trong phòng chỉ còn cô Venus, cô Vanessa và cậu Killer. – Một tên báo cáo.

- Tốt. Tôi vao trong. – Linda gật đầu hài lòng.

- Còn họ? Có cần xét không ạ? – Tên tên khác hướng mắt về phía tụi hắn.

- Không cần, là Bắc và Nam hộ vệ. – Linda lắc đầu.

- Vậy mời cô cậu vào. – Tên khác nhanh nhẹn mở cửa cho ba người.

- Cảm ơn. – Linda cười nhẹ rồi bước nhanh vào trong căn phòng lớn im lặng chỉ nghe thấy được mỗi tiếng thở, tiếng giấy bút sột soạt và tiếng gõ máy tính.

- Tới rồi à? – Nó không thèm ngẩn mặt lên.

- Vâng…em đưa họ tới rồi. Cũng khoảng hơn một tiếng nữa mới tới giờ nhưng mọi người nên chuẩn bị đi, ra ngoài đó cũng có thể gặp mặt một số người có chức quyền, tốt cho mối quan hệ của tổ chức. – Linda dịu dàng hơn hẳn lúc nói chuyện với hắn và Khánh. Giọng có chút gì đó kính trọng, kiên nể và ấm áp.

- Ừ…tôi cũng đang tính đi thay đồ chuẩn bị nhưng phải kẹt đi xuống kho rượu kiểm tra. Cô tới rồi thì đi hộ tôi, kiểm tra số lượng cho kĩ càng, xem đúng nhãn hàng hay không. Tôi sợ họ luồng hàng kém chất lượng cho chúng ta. – Nó đóng nắp máy tính.

- Vâng…em đi ngay. – Linda cúi đầu.

- Mà khoan...tôi nay về email cho tôi bộ hồ sơ ấy. Tôi cần nó gấp. – Nó nói vội.

- Sao ạ? Bộ hồ sơ ấy em tưởng không quan trọng?

- Nhưng đối với tôi thì lại khác…tôi cần chứng cứ xác thực hơn nữa nên đi lại từ đầu có vẻ tối đấy. Tất cả những gì thu thập được từ sau vụ ấy hoặc có liên quan thì gửi hết cho tôi. – Nó cười nhẹ.

- Vâng…nếu không có gì thì em đi. – Linda đảo mắt một vòng rồi xin phép ra ngoài.

- Ừ. – Nó gật đầu.

Im lặng lại bao trùm lấy căn phòng khi Linda vừa bước ra khỏi đó. Nó ngồi chống cằm nhụo tay lên bàn ung dung nhìn Thiên với Thảo Anh, hai kẻ đang chăm chú vào công việc nhưng thực chất là giả vờ kia.

- Không tính dẹp đi thay đồ à? Diễn ai coi? – Nó nhếch môi cười khẩy.

- Hừ…biết sớm thì nói ngay từ đuâ đi. Khiến người ta giả vờ mệt muốn chết. – Thảo Anh bỏ ngay tập hồ sơ xuống sau khi nghe nó nói.

- Tại emu y hiếp anh lúc trước nhé. – Thiên hếch mũi lên.

- Hừ…phiền. – Nó đứng dậy phủi tay.

- Mặt lạnh quá vậy An? Hình như cô không giống như thường ngày? – Khánh xen ngang.

- Thế nào là giống thường ngày? – Nó nhìn Khánh.

- Ít nói nhưng cười nhiều. – Khánh phán một câu.

- Nhưng đây là tổ chức, ai cũng có lớp vỏ bọc. – Nó nhún vai thờ ơ.

- Nhưng nhìn không quen mắt. – Khánh chau mày.

- Thế thì chuẩn bị tinh thần đi, anh sẽ còn chứng kiến một kẻ còn lạnh lùng hơn nữa cơ. Người ta thường bảo Venus không giống như tên gọi Bắc ma nữ vì không đủ độ lạnh bằng Ellie. – Nó nghiêng đầu cười đểu.

- Ellie sao? – Khánh nhướn mày, có vẻ điều này hơi khó tin.

- Đó mới thực sự là tảng băng đấy. – Thảo Anh cưởi nhẹ.

- Con người của Ellie khi ở tổ chức là tảng băng di động, nhưng mà từ khi người đó mất thì thái độ ấy thay đổi đến chóng mặt. Một tảng băng biết cười, nhưng đó là nụ cười giả tạo. Điều đó khiến mọi người trong tổ chức cảm thấy sợ khi đứng gần Ellie, nụ cười ấy tuy rất thậ nhưng nó không phải là cảm xúc, chỉ đơn thuần là một thứ để chứng minh cho mọi người thấy. – Thiên xoay xoay cây bút trên tay.

- Nghe hơi lạ. – Khánh nhìn Thiên.

- Ừ…nhưng có vẻ con bé đã tìm lại được người thứ hai như người đó nên tảng băng ấy lại xuất hiện. Thật là muốn xoay con người ta như chóng chóng. – Thiên chẹp miệng.

- Phải mất một thời gian để tất cả mọi người chấp nhận nổi nụ cười tươi tắn của Ellie, vậy mà bây giờ lại bắt họ thay đổi lại cũng tội nghiệp. – Thảo Anh giả vờ thương tiếc, khóc không ra nước mắt.

- Bạn bè không thương, thương tiếc chi cho cái lũ dở hơi lo chuyện bao đồng đó? – Vi bước nhẹ vào phòng không tiếng động.

- Em! – Khánh đứng ngây người rồi nhào vào ôm chặt cứng nhỏ.

- Buông ra. – Vi nhíu mày, giọng nói lạnh hơn bình thường rất nhiều.

- Em sao thế? – Khánh thả ngay nhỏ rồi nhìn Vi bằng ánh mắt lo lắng.

- Đây là tổ chức, ra ngoài rồi thì muốn làm gì thì làm. – Vi hơi cau có rồi bước tới trước mặt nó.

- Thế nào? – Nó cười nhẹ.

- Ổn…mọi thứ sẵn sàng. – Vi nhún vai báo cáo.

- Được rồi…vậy đi thay đồ thôi. – Nó gật đầu hài lòng rồi bước ra ngoài trước.

- Thảo Anh…đi. – Vi quay sang nhắc cô bạn rồi cũng đi thẳng ra ngoài, không buồn để ý đến anh chàng người yêu bị cho ra rìa.

Ba cô gái vừa bước ra ngoài là lúc không khí trong căn phòng nhẹ hẳn đi. Khánh thì vẫn cứ đứng đực mặt ra một chỗ gãi cằm suy nghĩ về tính cách của Vi. Cô người yêu bé nhỏ này của cậu thật sự quá nhiều bí ẩn đề khai thác, thậm chí dùng cả đời không biết có đủ để khai thác hết hay không.

- Tính cách của bộ tứ này…quả thật là khó hiểu? – Hắn cười khẽ.

- Chẳng phải đã nói rồi sao? Đó là đa tính cách. – Thiên nhún vai.

- Không thể nào nắm bắt được. Lần đầu tiên có người khiến chúng ta đau đầu đến vậy. – Hắn cũng thở dài ngao ngán.

- Chịu đựng lâu sẽ cảm thấy quen thôi. Vì tính chất công việc bắt buộc, nếu để người khác dễ dàng nắm bắt thì còn gì để nói nữa? – Thiên chêp miệng.

- Cũng phải.

- Nhưng họ như thế, tao cảm thấy như họ không cần sự che chở của chúng ta. Họ vẫn có thể sống mà không cần ta bên cạnh. – Khánh trầm ngâm.

- Ý mày là mạnh mẽ quá à? – Thiên nhướn mày.

- … - Khánh không trả lời, chỉ gật đầu.

- Mạnh mẽ mới cần được bảo vệ. Những kẻ yếu đuối nhưng tâm hồn họ dẻo dai và bền bỉ, riêng những kẻ mạnh mẽ thì bên trong yếu đuối hơn ai hết. Biết tại sao không? Chính vì họ biết họ dễ tổn thương, yếu đuối nên mới phải tạo dựng một lớp vỏ mạnh mẽ khiến người khác không chạm vào tới mình. Còn những kẻ bề ngoài yếu đuối, đơn giản vì trái tim quá cứng rắn, dẻo dai nên đôi lúc muốn trở thành yếu đuối. – Hắn cúi thấp đầu nói. Qủa thật, điều này hắn đã trải nghiệm qua nó, một quá khứ mà tội hắn chồng chấc.

- Sặc mùi triết lí. – Khánh nhăn mặt.

- Haha…ai bảo mày hỏi. – Thiên cười lớn.

Khánh nghe xong chỉ biết ngồi xuống ghế chẳng thể nói gì thêm. Hắn thì bước đến cạnh bàn làm việc của nó, ngón tay trỏ miết nhẹ lên nắp laptop với gương mặt rất nhiều xúc cảm.