Sáng sớm ngày hôm sau là buổi sáng của giáng sinh ấm áp dưới nắng Hawaii, đồng thời cũng là ngày mà nó với Vi phải dằn lòng xuống, đem tiếc nuối, day dứt và phân vân chôn sâu vào nơi không thể lấy ra được – ngày kết nạp.

Đăng và Khánh, hai con người từ khi mới tỉnh giấc đã không thấy mọi người đâu, sáu con người kia như đã bốc hơi biến mất, cả điện thoại cũng chẳng thể liên lạc. Thứ duy... nhất còn lại cho cả hai là mẩu tin nhắn cỏn con: “ Không phải tìm. Quần áo, giày dép sẵn trong tủ. Chiều mặc những thứ ấy và đeo cái mặt nạ trong hộc tủ cạnh giường vào, sẽ có xe tới đón lúc 6g.”

Quái lạ trước hành động này, cái lũ này có hành tung mờ ám từ khi nào vậy? Khánh và hắn thắc mắc nhưng vẫn thôi, vẫn xách nhau đi dạo và thăm thú. Dù tò mò nhưng tốt nhất là cũng không nên xen vào chuyện của những kẻ bí ẩn ấy. Cả hắn và Khánh đều luôn cứ nhủ thầm trong lòng là như vậy nhưng có ai hiểu, nguyên do chính vẫn là…không có cách liên lạc nên không thể hỏi?

Sáu bộ óc thiên tài đang đau đầu cho việc tổ chức tiệc chiều nay, tất cả mọi thứ đều do một tay tụi nó sắp xếp cho ổn thoã. Thật ra thì những việc cỏn con này giao cho người khác làm cũng được nhưng bất cứ ai trong tổ chức cũng đều đã đánh hơi ra mùi nguy hiểm lấp ló quanh đây. Ai cũng hiểu mặt trái của tổ chức đã có kẻ phát hiện, điều này lý giải cho việc Interpol đang cố gắng phanh phui mọi việc làm phi pháp của tập đoàn D.E.A.T.H, công khai tuyên chiến.

Chính vì thế, Tứ ma nữ và Tứ hộ vệ phải góp gần vào công cuộc chuẩn bị nhằm đảm bảo an toàn tuyệt đối trong quá trình buổi lễ diễn ra. Phải đảm bảo mọi thứ phải thật an toàn và không để cảnh sát đánh hơi thấy, đặc biệt là cục an ninh quốc tế.

- Mạng lưới an ninh dựng xong rồi. – Thảo Anh gấp laptop lại.

- Chắc chắn chứ? Đảm bảo là sẽ không ai phá được? – Thiên hơi nheo mày.

- Đảm bảo. Ngoài em và hacker Queen, không ai có thể phá thùng nó được. Anh phải hiểu, em bỏ công sức hơn ba giờ đồng hồ thì tất nhiên nó phải tuyệt vời chứ? Em là East mà? – Thảo Anh thở hắt ra tỏ vẻ không hài lòng nhìn người yêu.

- Hi…anh chỉ hỏi thôi mà? – Thiên cười nhăn răng.

- Dẹp bộ mặt đó đi. Anh không thấy ở ngoài kia biết bao cô đang thèm thuồng anh à?

- Thì cứ để họ thèm. Anh chỉ là của em thôi. – Thiên bỏ laptop sang một bên, chạy qua ôm cứng lấy Thảo Anh.

- Anh điên à? – Thảo Anh bật người vì giật mình do bị Thiên ôm chầm lấy.

- Thiên! Trở về vị trí cũ làm việc. Thời gian còn bao nhiêu mà anh có tâm trí đùa giỡn? – Nó lạnh giọng, mắt quét ngang một lượt tới chỗ cặp tình nhân.

- Nhưng ngồi lâu không tốt cho sức khoẻ. – Thiên nhăn mặt, chủ yếu là viện cớ để rời khỏi chỗ sang bên Thảo Anh ôm người yêu thì đúng hơn.

- Quay-về! – Nó nhấn mạnh từng chữ.

- Về thì về. Em cứng nhắc à An. – Thiên hậm hực, mặt cứ y như trẻ con hờn dỗi.

- Hừ…đừng để em nhắc lại nữa. Còn Thảo Anh, xong rồi thì xem lại mạng lưới truyền thông tin, bộ phận nhiễu sóng. Còn thiếu gì việc làm? – Nó hơi cau có rồi đánh mắt sang cô nàng.

- Vâ…vâng… - Thảo Anh hơi ớn lạnh, nhanh chóng thi hành nhiệm vụ.

- Này…danh sách những ai tham gia vào hàng ngũ bảo vệ tao làm xong rồi, gửi mail cho mày đấy. – Vi nhẩn mặt lên nhìn nó rồi chống cằm ngáp dài.

- Tốt. – Nó gật đầu.

- Mà chị Trang với anh Minh đâu rồi nhỉ? – Vi nhìn ngó xung quanh.

- Hai người đó ở hội trường tổ chức tiệc, trực tiếp chỉ đạo việc trang trí và tổ chức. – Nó cúi mặt xuống nhìn màn hình laptop.

- Sướng! Đảm bảo hai đứa nó rủ nhau đi đánh lẻ rồi chứ ngu gì mà ở lại làm nghiêm túc! – Thiên bất mãn kêu.

- … - Nó ngẩn mặt lên chiếu tia nhìn khó chịu về phía anh.

- … - Thiên nhận thức được ánh mắt đó, ngay lập tức cúi đầu cặm cụi làm.

- Anh nghĩ nông cạn nhỉ? An đã nói trước với họ là hội trường có gắn camera rồi, nó mà phát hiện hai người đó trốn đi thì đừng hòng yên thân. – Vi lắc đầu.

- Phải thế chứ! – Thiên đập hai tay nhưng nhanh chóng giả bộ ngoan hiền cặm cụi làm việc khi thấy nó lại nhìn mình.

- Thiên! Anh uống lộn thuốc à? Sao hôm nay nói nhiều kinh thế? – Nó gắt gỏng.

- Anh xin lỗi. – Thiên cúi đầu.

- Hừ…làm ơn trật tự làm việc giúp tôi. Còn chưa đầy nửa ngày đề hoàn thành đâu. Vi, đi kiềm tra lại mọi thứ đã chuẩn bị đi. – Nó bực dọc.

- Rõ. – Vi nhún vai rồi bước ra khỏi phòng làm việc nhanh chóng.

- Hai người…ai mà còn hó hé thì chết với tôi! – Nó liếc cặp tình nhân trước mặt rồi lại chăm chú vào màn hình.

Giờ thì có cho tiền cả hai cũng chẳng dám nhúc nhích. Khổ cái thân chưa? Ai bảo trước đó chọc điên nó làm gì?

Chưa tới 6g thì cả hắn và Khánh đều đã chuẩn bị xong xuôi. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận, áo sơ-mi đen hở hai cúc cùng với quần âu đen và giày da bóng khiến hắn trở nên cuốn hút. Nét nam tính trên con người hắn hiện rõ ràng khiến bao cô chết mê chết mệt. Bộ đồ này, hắn chắc chắn là do nó chính tay chọn lựa.

Khánh đứng ngay cửa phòng đợi hắn cùng xuống sảnh đón xe. Cách ăn mặc nhìn cậu đúng chất lãng tử: Hai sơ-mi hở hai cúc làm lộ ra bộ ngực rắn chắc, quần âu đen và áo vest đen khoác ngoài giúp tăng vẻ nghiêm túc, chính chắn nhưng vẫn có gì đó trẻ trung, phá cách.

- Đi thôi…sắp 6g rồi. Đến đó nhanh để tao còn gặp vợ yêu. – Khánh hối.

- Mày thì suốt ngày chỉ có Vi. Yêu mờ mắt rồi. – Hắn cười khẩy.

- Thì sao? Mày không có người yêu như tao nên ghen à? – Khánh hất mặt thách thức.

- Có lẽ… - Hắn hơi cười rồi lướt qua mặt Khánh ra khỏi phòng. Cậu nói vậy cũng phải thôi. Mối quan hệ giữa nó và hắn là mối quan hệ trong bóng tối mà? Nhưng dù vậy…trong lòng cũng khó chịu thật! Cái cảm giác không thể đường đường chính chính nắm tay nó, cho cả thế giới biết nó là người yêu hắn thật sự rất bức bối!