Bệnh viện thành phố - Việt Nam

Tại phòng VIP của bệnh viện đột nhiên phát tiếng hét to:

- NHẬT? – Vi trợn tròn mắt bật dậy khỏi giường bệnh nhìn chằm chặp Ropez.

- Phải. Con bé đi từ

- Chị đùa em à? Sao em không nghe nó nhắc tới việc này. – Vi hậm hực tức tối.

- Không, chị nói thật. Vừa kết thúc trận đấ...u là nó bảo chị đi đặt vé may bay ngay rồi. Mà có gì mà em phải cuống lên thế? Nó chỉ là đi đưa thầy hai tập hồ sơ của hai tên kia thôi mà? – Ropez nhún vai đặt con dao gọt táo xuống bàn rồi lấy một trái nho bỏ vào miệng.

- Nhưng nếu cứ làm việc như vậy nó sẽ kiệt sức. – Vi thở dài.

- Chị nói rồi mà nó không nghe. Em cũng đừng lo lắng quá, nó bảo nó tự lo được là nó tự lo được. Không chừng bây giờ nó về tới nhà ở bên đó rồi ngủ từ đời nào rồi ấy chứ? – Ropez tiếp tục công việc ăn nho của mình, bình thản đáp. (Chị này giác quan thứ 6 nhạy phết…đoán trúng luôn cơ @[email protected])

- Em thấy Vi nói đúng đấy. Nó đi vậy thì đáng lo thật. – Thảo Anh nằm trên giường bệnh, vừa đọc conan, vừa gặm bánh mì sandwich nói.

- Hừ…nó bảo hai đứa đừng lo lắng, cứ ở đó mà chuyên tâm dưỡng thương đi. Xuất viện rồi thì sang với nó. Nghe nói nó đi tới hơn nửa tháng mới về đây cơ. – Ropez bĩu môi.

- Tới tận hơn nửa tháng? Nó tính cắm rễ ở đấy luôn à? Không biết ở đây còn việc công ty sao? – Vi bất bình.

- Chị không rõ nhưng nó làm việc rất có kế hoạch. Dù ở đâu thì chắc chắn nó cũng chẳng bỏ việc ở công ty đâu. – Ropez đứng dậy đi kéo rèm cửa sổ ra.

- Khi nào lành hẳn em sẽ bay sang đó hỏi tội nó. – Vi mặt nhăn nhó.

- Ok…vậy thì dưỡng thương đi. Nói nhiều quá! – Ropez gật đầu.

- Mà chị hai em đâu rồi? – Thảo Anh bỏ cuốn truyên conan xuống.

- Chị không rõ, nó với thằng Minh dắt nhau đi đâu bỏ chị trông hai đứa đây này. Thiên, Khánh và Đăng thì tới trường rồi. Dù sao cũng đâu thể nghỉ học mãi?

- Hừ…có ông anh trai như thế thì vất đi cho rồi. Em gái nằm bệnh viện thế này mà vẫn còn tâm trạng đi hú hí cơ đấy! – Vi khoanh tay trước ngực, mặt mũi hằm hằm.

“Xoạch”

Cánh cửa phòng bệnh được kéo ra, bước vào là Trang, theo sau là Minh đang xách một túi to cực khổ.

- Em gái nói gì đấy? Bảo vất ai cơ? – Minh đặt cái túi to xuống rồi lườm Vi.

- Thì nói anh chứ còn ai nữa? Em nằm bệnh viện mà từ sáng sớm đã chẳng thấy anh đâu. – Vi chun mũi.

- Hừ…ok. Thế thì anh cũng vất hết những thứ này đi vậy. Thấy em nằm bệnh viện nên sợ em chán, sáng sớm bỏ giấc ngủ ngon lành của mình để rủ Trang đi siêu thị mua bánh kẹo, đồ ăn thức uống ấy đứa. Vậy mà có người lại không hiểu được nỗi khổ của mình cơ đấy. Còn đòi vất mình đi cơ. Buồn thật! – Minh giả vờ tội nghiệp.

- Thôi mà anh hai đẹp trai hay giả nai! Em có bảo vất anh bao giờ? Cho em ăn bánh đi! – Vi nhõng nhẽo, đưa hai tay ra trước xin bánh.

- Hờ… - Minh chớp chớp mắt trước cái thái độ xoay nhanh hơn chóng chóng của nhỏ, lấy từ trong túi ra một bịch snack thảy lên giường.

- Thanks anh! – Nhỏ chụp lấy bịch bánh, mặt vui vẻ.

- À…mà có thông tin của An chưa? Nó tới đó an toàn rồi à? – Thảo Anh bỏ nốt phần còn lại của cái bánh sandwich vào miệng.

- Không rõ. Chị chưa gọi. Ropez, chị có gọi chưa? – Trang lắc đầu rồi nhìn Ropez.

- Không. Tắt máy rồi. Gọi mãi không được nên thôi. Chắc nó đang ngủ nên chị tính tối rồi lại gọi lần nữa. – Ropez lắc đầu.

- Haiz…thật là. Em cũng muốn về Nhật! Chỉ là bàn tay bị thương rồi kiệt sức mà ngất xỉu thôi. Có cần phải vào đây nằm không? Thảo Anh cũng chỉ là trúng một phát đạn vào tay, có nghiêm trọng gì mấy? – Vi hét.

- Haiz…chính vì kiệt sức nên Tiểu An mới nhất quyết muốn hai đứa ở bệnh viện. Nó sợ về nhà, hai đứa lại lao đầu vào công việc nữa. – Trang ngồi xuống bên giường Thảo Anh.

- Thế nó thì sao? – Vi ấm ức.

- Thôi…cứ làm theo chỉ thị đi. Một tuần nữa, các em sẽ được sang Nhật. – Ropez nhún vai.

- Một tuần á? Ý chị là tụi em phải ở đây một tuần sao? Á… - Vi bức xúc chống hai tay xuống giường làm chạm tới vết thương. Nhỏ nhăn mặt thấy mà thương.

- Tiểu Vi…có sao không? – Ropez bật dậy chạy tới hỏi. Minh cũng hoảng hồn chạy lại.

- Au…hix…đau chết mất! – Vi nhăn mặt ôm tay. Bàn tay phải được băng bó cẩn thận giờ đã thấm máu đỏ.

- Trời ơi…em làm động tới vết thương rồi này. Cứ thế thì tới bao giờ mới lành lại được? – Trang cốc vào đầu nhỏ.

- Em cũng đâu muốn? Mà sao lại phải ở trong đây tới một tuần? Em chịu không nổi cái không khí trong này đâu. – Vi khổ sở.

- Chị cũng không còn cách nào. Tiểu An đã dặn rồi. – Ropez bó tay.

- Con đấy muốn hành chết em à…TIỂU AN! – Vi hét lên đầy ấm ức.

- Nhỏ xuống giúp… - Thảo Anh bịt tai.

- Hừ… - Vi quay sang lườm cô nàng cháy da khiến Thảo Anh không dám càm ràm gì thêm nữa, cầm cuốn conan lên giả vờ chăm chú đọc.

- Một tuần sau rồi mày sẽ biết tay tao! – Vi nghiến răng trong cái thở dài bất lực của ba anh chị.