Cứ như thế, cuộc chiến kéo dài gần ba giờ đồng hồ cho đến khi trên bãi đất đầy ắp những con người nằm rên la trong đau đớn. Ropez cho người vào đem những kẻ bị thương tới viện cấp cứu trước khi quá trễ. Có thể nói, bệnh viện tối nay sẽ gặp tình trạng quá tải đây!

Killing và Monster là hai bang còn lại duy nhất trong cuộc đấu này. Mặc dù không bị gì nặng nhưng cũng không thể tránh những... vết thương ngoài ý muốn.

- Jersey. Chị đưa Vanessa vào băng bó đi. – Nó nói.

- Nhưng cuộc đấu chưa kết thúc? – Jersey nhìn nó.

- Không…xong rồi! Và giờ là đến trận đấu của em với Ellie… - Nó lắc đầu. Phải, bây giờ chỉ cần nó và nhỏ đấu với hắn và Khánh. Ai thắng thì giữ “Chiếc ghế vàng”, đồng thời để xác định lại thực lực của hai người đó cho chức vị hộ vệ sắp tới của mình.

- Ổn không? Ellie đang bị thương… - Jersey lo lắng.

- Nam ma nữ…vốn không phải là hư danh! – Nó nói thầm vào tai Jersey.

- … - Jersey không nói nữa, chỉ nhìn nó một lúc rồi khẽ gật đầu dìu Vanessa vào trong băng bó.

Bên phía đối diện, Minh, hắn và Khánh đang nhìn tụi nó chằm chặp. Minh đang chờ chỉ thị của nó. Minh vốn biết ngay từ đầu…đây là nhiệm vụ của D.E.A.T.H. Mà là nhiệm của của D.E.A.T.H thì bất khả kháng với mọi mệnh lệnh từ nó!

- David… nhiệm vụ của anh xong rồi. Lui đi… - Nó hất mặt về phía Minh.

- Cẩn thận! – Nhìn nó gật đầu, Minh quay sang nhìn hai thằng bạn, nói khích lệ. Thật sự, cho dù Vi có bị thương đi chăng nữa thì Minh không không chắc Khánh có thắng Vi được không bởi anh biết, bản thân anh cũng không vượt qua nổi cô em gái của mình.

- Này…đi đâu vậy? – Khánh kéo Minh lại.

- Nhiệm vụ kết thúc…anh hết việc rồi. Vào chăm sóc Vanessa hộ em! – Vi phẩy tay ý đuổi Minh đi.

- Hừ…anh chưa kịp chạm tới con bé thì Killer (Thiên) đã lo xong hết rồi. – Minh cười nhẹ.

- Vậy thì vào trong lo cho Jersey. Nhờ cả vào anh. – Vi nói rồi quay mặt đi thẳng về phía chỗ nó.

- Khánh này…cẩn thận nhé! Đừng bao giờ nương tay chỉ vì nó là Bảo Vi. Mày nên phân biệt rõ một điều: Bảo Vi không hề tồn tại ở đây, con người trước mặt mày lúc này là Ellie của Tứ ma nữ! Không xuống tay đồng nghĩa với từ…CHẾT! – Minh nhếch môi rồi chạy vào trong lo cho cô “vợ” bé nhỏ của mình.

Hắn ở gần đó nghe thấy thì ngay lập tức cùng với Khánh quay đầu lại nhìn hai cô gái dáng vẻ mỏng manh đứng dưới trời đen ấy. Sự lạnh lẽo và khô khốc khiến những kẻ dù máu lạnh như cả hai tên cũng phải rung mình lấy một cái.

Khánh bật hợt nhìn thấy vết thương trên tay Ellie. Sâu và nó đang chảy khá nhiều máu! Ban nãy lo hạ từng tên một, cũng vì vị trí cả hai cách khá xa nhau nên Khánh không thể nào quan sát mãi Ellie được nên đến lúc này mới phát hiện ra vết thương của nhỏ.

Khánh vội vàng lao tới chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy máu tươi kia, lo lắng hỏi:

- Em bị sao vậy? Sao lại để bị… - Khánh đang hỏi han thì Ellie ngay lập tức giật phắt tay lại, gương mặt lanh tanh không chút cảm xúc.

- Không cần lo. Đấu đi! – Nhỏ chẳng thèm để ý phản ứng trên gương mặt Khánh, ngoảnh mặt bước đi.

Nhưng ngay sau đó, Khánh đã chụp cánh tay nhỏ lại. Thật sự thái độ này của Ellie khiến tên này chẳng thể nào hiểu nổi. Dù trước mặt là người con gái mình yêu nhưng cái cảm nhận hoàn toàn khác xa!

- Em sao vậy? – Khánh hỏi.

- Không sao cả. David (Minh) chưa nhắc anh à? Tôi lúc này…là Ellie chứ không-phải-là-Bảo-Vi! – Nhỏ cười khẩy rồi nói nhỏ vào tai Khánh, xong thì hất tay tên này ra rồi bước thẳng, tuyệt nhiên không thèm quan tâm tới sự sững sờ của Khánh.