11g30, nó đã được Vi đưa đến nơi cần đến – địa điểm tổ chức tranh tài “Chiếc ghế vàng”. Nó bước xuống xe tháo mũ bảo hiểm ra, đã vậy còn hất tóc một chút để tóc vào nếp lại như cũ khiến mấy tên suýt xịt cả máu mũi, và đương nhiên, đối với hắn, cảnh tượng này là vô cùng chướng mắt!

-Sao bây giờ em mới đến? – Hắn kéo tay nó lại hỏi.

-Đi hóng gió với Vi chút thôi…đừng lo! – Nó lạnh nhạt. Nói cách khác là vẫn chưa thể nào tìm ra cách để đối diện với hắn. Nói là tha thứ, chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy? Muốn tha thứ, nó cần phải có thêm thời gian chứ không phải một mối hận mà chỉ cần vài câu nói, vào phút ngắn ngủi, vài giọt nước mắt là có thể rửa trôi được.

-Em sao thế? Thái độ của em khác hoàn toán lúc nãy! – Hắn chau mày nhìn nó.

-Anh không cần quan tâm đâu. Ở đó mà lo cho tốt phần đấu của mình đi. Tôi nói trước…cho dù anh có hạ hết được bọn ngoài kia và đối mặt với Venus thì khả năng thắng của anh vẫn nằm dưới 20%. – Vi từ sau bước tới, kéo tay nó ra khỏi tay hắn rồi nhìn bằng ánh mắt tức giận.

-… - Hắn ngây ngô nhìn hai cô gái trước mặt. Thật sự là hắn không hiểu rằng mình đã làm gì khiến Vi phải nhìn mình bằng ánh mắt giết người như thế. Phải…nếu ánh mắt mà có thể giết người thì hắn đã chết dưới tay Vi từ lâu rồi. Nhỏ không hề hận, cũng không hề oán trách Đăng. Chỉ đơn giản là nhỏ biết cách chấp nhận rằng tình yêu của nó là dành cho hắn. Có điều, ánh mắt đó như lời cảnh cáo hắn đối với những gì hắn đã làm nó phải tổn thương. Bản thân Vi đã từng thề rằng, chỉ cần hắn khiến nó phải rơi một giọt nước mắt nữa thôi, nhỏ sẽ sẵn sàng cầm dao đi đâm chết hắn dù có phải đối mặt với cả Khánh.

Vi không nói gì nữa, quay ngoắc đầu rồi kéo thẳng nó về phía bang mình đang đứng đông nghẹt kia. Nhỏ đang kìm nén cơn tức giận của mình và cơn tức giận ấy sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào nếu có người châm ngòi. Nguyên do cũng chỉ vì cái con người không đáng để nó phải tôn thương ấy – Hoàng Trí Đăng.

-Đi đâu mà lâu vậy? – Trang khoát vai hai cô em gái.

-Hehe…tại ngột ngạt quá nên con Vi dẫn em đi hóng gió xíu đó mà. Phải để tinh thần thoải mái thì mới không ra tay “hạ sát” người ta chứ. Em mà nóng thì chẳng khác nào để Diêm Vương làm việc mệt nghỉ à? – Nó cười lém lỉnh.

-Tôi biết chị lắm mà…cẩn thận kẻo không quá tay giết chết người ta đấy nhóc con! – Trang dí mạnh tay vào trán nó.

-A…đau em! – Nó nhăn mặt, chun mũi nhìn cực đáng yêu.

-Thảo Anh đâu? – Vi nhòm ngó xung quanh.

-À…nó đang đứng bàn một số chuyện với Zun đấy. Nói chung lại là đang cố nắm bắt tình hình bang gần đây. – Trang chỉ về hướng có một cô gái và một chàng trai đang đứng nói chuyện.

-Oh…nhắc cũng phải. Gần 2 tháng nay chúng ta bỏ bang cho thằng Zun nhiều quá! Cũng tại nhiều việc nên quên hẳn đi, cứ chủ quan là có thằng nhóc lo rồi. – Vi gật gù.

-Haizz…riết rồi tao thấy tháng nhóc giống bang chủ hơn cả tao. Có trách nhiệm với mọi người hơn tao nhiều. – Nó lắc đầu chán nản.

-Vậy thì tranh thủ thường xuyên ghé bar hơn đi. Dù sao thì khi ngồi lên “Chiếc ghế vàng” mày cũng phải ghé thường xuyên để bảo đảm tình hình đang diễn ra giữa các bang phái chứ? – Vi cười.

-Chắc phải thế quá! Kẻo không sau này họ lại chẳng nhận ra tao là chị hai bọn nó mất. – Nó thở dài.

-Chính xác! – Vi giơ ngón cái ra trước mặt nó.

-Mà đợi dài cả cổ vẫn chưa bắt đầu nữa là sao? Em đang rất cần được nghỉ ngơi, thế mà lại vắt kiệt sức lao động của người ta vào những chuyện không đâu ở đây. – Vi cau có.

-Sắp rồi đấy. Ropez với Thiên đang chuẩn bị đi tới giữa kìa. – Trang hất mặt về phía Thiên và Ropez.

Theo hướng tay Trang, quả thật là hai người đó đang chuẩn bị công bố cho cuộc chiến mở màn. Ropez mang gương mặt tảng băng của mình, bước từng bước chậm rãi trên nền đất ẩm ướt. Nơi đây rất thích hợp để máu rửa trôi hết những bụi bẩn.

-Mọi người sẵn sàng hết chưa? Tôi không muốn khi cuộc đấu bắt đầu mà vẫn còn người chưa sẵn sàng. – Ropez nhếch môi.

-… - Tiếng im lặng như trả lời thay cho tất cả.

-OK…xem như mọi người đều đã sẵn sàng. Vậy thì mọi bang chủ các bang ra đây đứng. Những kẻo không phận sự thì tránh-sang-một-bên! – Ropez vừa nói giọng uy quyền, đôi mắt quét qua từng người khiến họ ớn lạnh.

Tất cả những người tham dự cuộc đấu đứng đó đối diện với nhau, mặt ai cũng lạnh tanh hoặc cợt nhả, xem thường đối thủ. Trên tay bọn họ cầm vũ khí không chút e sợ, cứ như là cầm đồ chơi thường ngày vậy, bá khí thật khiến cho những con người tầm thường khác không khỏi xách dép mà chạy.

Nó cũng thế. Dù chuộng đánh tay không nhưng với những kẻ thích xưng bá giang hồ cầm đầy rẫy vũ khí thế khi thì tay không chắc chết. Nó cho dù giỏi thế nào cũng không phải là thánh để có thể đỡ được mà không có phụ kiện kèm theo.

Trang vẫn dùng châm như mọi khi. Chỉ có điều những kẻ ngu đần ngoài đó nhìn vào cứ tưởng cô chấp tay không nên khoái chí vì sẽ loại được một người đầu tiên. Thảo anh thì hai tay hai khẩu súng ngắn được đặc chế riêng biệt dành ình. Viên đạn của nó có thể xuyên qua cả năm người và trên viên đạn có tẩm thuốc tê. Chỉ cần viên đạn xoẹt qua thì đảm bảo, thuốc tê sẽ theo miệng vết thương ngấm vào cơ thể khiến tên đó không của động được và tự động thua cuộc.

Vi thì hôm nay đổi chút sở thích. Nhỏ hai tay cầm hai thanh kiếm Nhật dài nhọn sắc bén, tay cầm của thanh kiếm được mạ vàng và chạm trổ tinh xảo, được đính trên đó là ba viên ruby màu đỏ tươi như máu. Đây là món quá sinh nhật năm 14 tuổi mà papa nó đã tặng cho nhỏ. Nó cũng thế, gốc Nhật nên hôm nay cũng thử xài kiếm Nhật. Dù có học qua nhưng nó cũng chưa từng thử áp dụng việc cầm kiếm Nhật giết người bao giờ cả.

Ropez nhìn mọi người bằng con mắt hài lòng, cất tiếng:

-Vậy là xong…cuộc đấu chính thức được nhấn nút…START!