Nó gấp cái laptop màn hình đã tối thui lại. Việc quan sát qua màn hình laptop khiến nó không thể giúp Ellie và Jersey trong việc giám định lại viên đá. Chỉ còn cách là tự mình cầm lấy rồi săm soi mới biết nó có phải đồ thật không.

Tiếng thở dài lặng lẽ buông ra, nghiêng đầu sang một bên tựa vào vai người ngồi cạnh rồi đung đưa hai chân, ngồi vắt vẻo trên cành cây thế này mát thật.

Trong khi nó thích thú với hoàn cảnh hiện tại thì người ngồi cạnh chẳng thích tẹo nào, khi không ban đêm lại ngồi trên cây ôm laptop kia chứ? Kiến này, muỗi này, sâu này…ớn chết được!

- Em có vấn đề ở não không mà tự dưng leo lên đây ngồi? Kiến cắn hết cả người anh rồi đây! – Hắn ngồi một bên nhăn nhó.

- Anh đừng có càu nhàu…thích thì xuống xe mà ngồi hưởng điều hoà ấy, có ai bảo anh lên đây với em đâu chứ? – Nó bặm môi, ngồi bật dậy quay sang trừng mắt nhìn hắn.

- Nhưng để em ngồi trên đây một mình không an tâm. Nhỡ té thì sao? – Hắn phản bác ngay làm nó cứng miệng.

Sợ…sợ nó té? Hắn đùa à? Nó đường đường là đệ nhất sát thủ đấy, chẳng lẽ lại để thiên hạ cười vào mặt vì té cây? Nó mà bị té cây dễ thế thì đã không leo lên được tới vị trí ngày hôm nay rồi.

- Anh thật là! Mất cả hứng ngắm cảnh, đi xuống! – Nó bực dọc cáu gắt, một tay ôm laptop nhảy thẳng xuống dưới.

- Tiểu An! – Hắn gọi với theo rồi cũng vội vã nhảy xuống. Gương mặt, giọng nói cùng điệu bộ ấy…giận thật rồi!

Nó dùng dằng bỏ đi vào xe ngồi trước chẳng thèm ngoái đầu đáp trả lại một tiếng. Dám nói thế chả khác nào là đang khinh thường nó kia chứ? Lại còn dám bảo là não nó có vấn đề…ashiii…tức quá mà!

Ai bảo nó khi không lại ngồi trên cây chứ? Ngồi trong xe ghế dựa bọc da, máy điều hoà thổi mát lạnh sướng chết trong khi ngồi trên cành cây khô cứng cùng thời tiếc nóng muốn giết người. Nó cũng có điên đâu mà làm vậy? Chỉ là…ngồi trên cây cao thì tầm quan sát sẽ rộng, nó sẽ dễ dàng quan sát mọi việc diễn ra trước cổng và trong khuôn viên toà dinh thự kia hơn.

Hắn đã không chịu thông thì thôi, còn dám bảo…

Á…tức, tức, tức…Đúng là tức muốn hộc máu mà!

Đăng nhẹ nhàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, tự cảm thấy bản thân mình hôm nay may mắn. Đã chọc giận nó thì thôi, nó mà ngồi vào ghế lái chắc không thể biết được chặn đường về sắp tới hắn sẽ xuống địa phủ mấy lần? Còn nhớ một lần làm nhiệm vụ, mục tiêu đã chọc giận nó điên lên. Hậu quả là lúc về nó chở hắn phòng như bay trên moto, thắng gấp, cua gấp mấy lần đến mà đáng sợ.

Bản thân hắn cũng là một tay lái lụa nên nói với mọi người là mình sợ tốc độ chắc không ai tin. Thật sự, tốc độ thì hắn không sợ, chỉ riêng tốc độ của Bảo An là khiến hắn bủn rủn tay chân, đổ mồ hôi lạnh. (Hoan hô An tỷ…J)

Liếc mắt qua thấy ánh mắt bình tĩnh của nó, lông tơ sau ót bỗng nhiên dựng đứng hết cả. Vốn dĩ ánh mắt bình tĩnh ấy là thứ luôn dùng để che mắt mọi người, che đi sự giận giữ, bốc hoả và cả suy nghĩ của ban thân. Phen này chết chắc! (Cho anh chừa cái tội nói xáu An tỷ của em!!!)

- Tiểu…An… - Hắn đè giọng, kéo kéo tay áo nó.

- … - Không trả lời, nó chỉ quay sang, mày nhướn lên một bên kiểu muốn hỏi hắn là có chuyện gì.

- Giận anh? – Hắn chớp mắt, mặt ngây thơ còn hơn cáo già. (so sánh cực hay)

- … - Nó không đáp cũng không nhìn.

- Tiểu An à…anh xin lỗi mà. Tha lỗi cho anh, là tại lúc đó bị kiến cắn đau quá nên anh mới bực tức mà trút vô em…anh… - Hăn gãi đầu đầy ăn năn. (Công nhận…biết lấy lí do thật…)

- Anh? Kiến cắn? Anh đang kể chuyện cười ai nghe thế? – Nó mặt mày méo xệch. Một thân khổ luyện trở thành sát thủ chuyên nghiệp lại vì mấy con kiến cắn mà nổi khùng? Ôi trời ơi…

- Hì…anh có kể chuyện cười gì cho ai đâu. Tha lỗi cho anh, lần sau không dám nữa! – Hắn lay tay nó như con nít.

- Hừ… - Nó nhăn mặt rồi lại thở dài. Cái tên này…

Đúng lúc đó, bốn con người kia đã thoát khỏi dinh thự gọn gang đứng trước cửa xe của nó, gõ vào tấm kính.

- Sao? – Nó hạ cửa kính xuống, chống tay, hất mặt hỏi.

- Đây…xem thử đi. – Trang lấy ra chiếc hộp bọc nhung, thảy cho nó.

Nó chụp lấy chiếc hộp đang bay về phía mình, nhanh tay mở ra. Một viên đá tuyệt đẹp! Tất cả mọi thứ đều không có gì để nói. Từ độ trong, kích thước, khối lượng…tất cả đều hoản hảo!

- Thế nào? – Vi hào hứng chen vô.

- Ừm…đúng…đồ thật nhưng…đây không phải là Black Wings. – Nó hơi chau mày rồi lại thở dài, cất viên đá trả lại vào hộp.

- Sao? – Khánh cùng với Minh nheo mắt. Không phải? Thế sao lại gọi nó là đồ thật?

- Haiz…biết ngay mà… - Trang lắc đầu.

- Có nói cũng không tin được là viên đá lại bị lấy sang tới tận đây. – Vi bĩu môi khinh thường. Ngay từ đầu nhỏ đã có chút nghi ngờ. Viên đá này đang nằm trong két sát của Tịnh Cát ở Nhật Bản, sao lại có thể đùng một cái bay sang Anh quốc được?

Tuy nhiên khi nghe tin có người bảo thấy viên đá ở đây thì cả đám dù có nghi ngờ cũng cuốn gói lên đường xem thử. Dù sao cũng là một tia hy vọng, lỡ như viên đá thật ở đây thì sao?

- Nhưng sao em biết nó không phải Black Wings? – Hắn nhìn viên đá. Rõ ràng là giống với tấm ảnh hắn từng nhìn.

- Thiếu kí hiệu trên viên đá. – Nó liếm nhẹ môi dưới.

- Kí hiệu? – Cả đám cùng đồng thanh.

- Ờ…hình con bướm được khác lên, cỡ bằng cái móng tay á. – Nó gật gù.

- Nhưng sao lại là hình con bướm? – Trang day day hai huyệt thái dương.

- Bởi vì đó là…biểu tượng của Ropez. Là Bướm Đêm.

- Nhưng tại sao lại là chị ấy? – Hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

- Haiz…thật ra, viên đá đó là chính thầy đã khắc lên kí hiệu, thầy quyết định sau này sẽ dùng nó làm quà cưới cho chị Ropez. – Nó thở dài.

- Qùa cưới sao? Rõ ràng viên đá chỉ giao cho người của dòng họ giữ. Chẳng lẽ… - Vi cắn môi.

- Ờ…dù Kiệt không thích Ropez đi chăng nữa thì thầy đã định chị ấy là con dâu rồi. Chuyện này chỉ có tao biết, đến hai người họ còn không hay mà. – Nó gật đầu.

Cả đám chìm vào im lặng. Hai người đó vốn được định sẵn sẽ phải kết hôn, thế mà bây giờ lại cùng nhau ngụp lặng trong bể tình trớ trêu. Một kẻ đứng sau luôn hướng nhìn người dứng trước, mà người đứng trước lại chẳng bao giờ để tâm ngoảnh mặt nhìn về kẻ đứng sau. Thật là trớ trêu. Đúng là cuộc đời…

- Thôi…về! Đứng đây làm gì. Mọi người ra sân bay về nước trước đi, em ngày mai sẽ bay về sau. – Nó phẩy tay.

- Sao mai mới về? – Vi huých nhẹ tay nó.

- Còn chút việc cần làm. Cần gặp người đó đã… - Nó nháy mắt, miệng nhếch lên.

- Hử? Thế thì đi đi rồi mai về sau. Cho tao gửi lời hỏi thăm. – Vi gật đầu rồi quay ngoắt đi về xe mình, tay kéo theo Khánh đang ngu ngơ.

- Chị cũng thế, nói là khi nào đến sinh nhật 2 tuổi, chị sẽ tới dự cùng với quà mừng. – Trang cười nhẹ với nó rồi cũng đi về xe.

- Vâng. Đi đường cẩn thận. – Nó gật đầu.

Trang với Vi không ngoảnh lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy. Hai chiếc siêu xe kia cũng nhanh chóng rời đi trong màn đêm và ánh đèn đường.

- Chở em về biệt thự rồi anh ra sân bay sau được không? – Nó nghiêng đầu nhìn hắn.

- Được, nhưng em muốn thăm ai? – Hắn nhấn ga cho chiếc xe vọt đi.

- Một người quen thôi, là phụ nữ 1 con, anh không cần phải lo em đi gặp trai đâu. – Nó miệng hơi cười.

- Ai bảo anh ghen? – Hắn phản bác ngay.

Nó cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi tựa vào ghế rồi nhìn ra bên ngoài. Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã một năm trôi qua rồi. Bọn hắn đã gia nhập tổ chức, trở thành một phần tử không thể thiếu cũng được một năm.

Nếu một năm đã trôi qua nhanh đến vậy thì chắc 7 tháng để ngày đó đến chẳng cũng mau thôi nhỉ?