Ra chơi

- Bảo Nghi, ăn chung với mình đi_ nam sinh 1

- Không, đừng ăn của nó. Ăn của mình này_ nam sinh 2

- Của mình_ nam sinh 3

- Mình này_ nam sinh 4

.....

Khóe miệng nó giật giật, thật muốn trốn khỏi cái trường quái quỉ này ngay lập tức, mãi mãi không bao giờ trở lại

- Này bọn mày tránh xa Bảo Nghi một chút đi_ cậu thấy tình hình này thực chướng mắt, đứng dậy làm bảo vệ cho nó, đảo mắt băng hàn nhìn bọn nam sinh

Nó cảm kích nhìn cậu

Bọn nam sinh run sợ, luyến tiếc nhìn nó, thật không giờ cậu - một trong ba Vương tử lại đứng ra giúp nó, haizz xem ra nữ thần lọt vào tầm ngấm của cậu rồi, hix...tiếc quá...! Dù thế, nhưng trong ánh mắt bọn nam sinh vẫn còn vẻ thèm khát, thèm thuồng

- Cảm ơn bạn nha_ nó cười tươi nhìn cứu tinh của mình

- Không...không có gì_ cậu đỏ mặt ngượng ngùng, quái lạ, Quân Bảo, sao mày lại đỏ mặt chứ, trước giờ chưa từng có chuyện này

- Nghi không mang cơm theo sao?

- Hihi sáng tôi đi gấp quá nên quên mang theo_ nó cười ngượng gãi đầu

- Vậy ăn cùng Bảo đi, hộp cơm của Bảo to lắm_ cậu thân thiện chìa hộp cơm của mình trước mặt nó

- Vậy được không?

- Được

Cậu và nó cùng nhau ăn cơm trông rất vui vẻ, rất thân thiết, người vui nhất chính là cậu, ngàn năm mới có cơ hội ăn cùng bảo bối, hihi thích quá!

- Nghi quen với Thiên Ân hay sao?_ cậu rất hiếu kì về mối quan hệ của nó và hắn

- Ai thèm quen với tên tảng băng đó chứ, chỉ là[email protected]#$%^&*_ nó kể tất tần tật cho cậu nghe

Cậu nghe xong không thể không cười, bảo bối này quả thực rất thú vị, xem ra Thiên Ân à, mày có đối thủ rồi, quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Chỉ tội nghiệp hắn, hắt xì không ngừng, khốn kiếp đứa nào nói xấu ta!