Lúc Miêu Hân đến thì đã hơn 11 giờ tối, cô vừa đáp máy bay, tức tốc chạy đến khách sạn, đập cửa phòng Phí Khả.

Phí Khả đã rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Miêu Hân thì giật mình: “Hân tỷ, sao chị tới đây? Có chuyện gì sao?”

Miêu Hân mang vẻ mặt hận rèn sắt không thành kim: “Có chuyện gì sao? Em còn hỏi chị là có chuyện gì sao? Câu này chị phải hỏi em mới đúng! Có chuyện gì, tại sao Lục Hình Văn lại đột nhiên muốn đổi phòng? Em có biết là nếu bị người ta phát hiện là đột nhiên chia phòng ở, em đoán xem hai người có lên hot search hay không, báo chí sẽ nói là hai người ly hôn không?”

Phí Khả buột miệng: “Ly hôn thì ly hôn.”

Miêu Hân trượt ngã xuống sô pha: “Trời ơi, không phải là bị Phùng ca nói trúng rồi đi? Hai người đừng có cảm tính như vậy chứ a, bây giờ là lúc quan trọng, em mới vừa có được tài nguyên tốt như vậy, hai người bọn em ly hôn, em còn muốn giữ hình tượng của mình không vậy? Tài nguyên sau này còn muốn không hả? Sơ sót một chút, liền bị cư dân mạng chê cười, mọi thứ đều bay mất, tài nguyên, độ hot, tiền đồ của em, đều không có nữa!”

“Chị hỏi Lục tiên sinh đi, là anh ấy đột nhiên chuyển đi.” Phí Khả nói.

Tâm trạng Phí Khả cả ngày hôm nay đều lên lên xuống xuống, lúc Lục Hình Văn vội vàng tới phim trường mà chỉ trích cậu, cậu rất hoảng sợ, nói cho cùng là vì cậu quá không chuyên nghiệp, ảnh hưởng đến công việc. Nhưng lúc xong việc quay về, phát hiện Lục Hình Văn thế mà lại chuyển đi rồi, Phí Khả vừa cảm thấy mất mát lại có chút tức giận.

Người hôn cậu là Lục Hình Văn, người ôm cậu cũng là Lục Hình Văn, mới hai ngày trước còn tốt đẹp, hôm nay lại muốn lật mặt.

Công việc rất quan trọng, nhưng mà, nhưng mà cậu không phải là cố ý, cũng đã cố gắng hoàn thành rồi, tại sao còn muốn chuyển đi?

Nguyên cả đoàn phim đều ở trong cùng một khách sạn, mọi người rất nhanh sẽ biết bọn họ chia phòng ngủ, người ta sẽ nghĩ thế nào, tên Đường Đường đó sẽ nghĩ thế nào?

(trời má tui muốn quên mất cái tên Đường Đường người qua người Giáp này rồi mà Phí Khả nó ghim mãi.)

Tức giận qua đi, Phí Khả lại cảm thấy mất mát.

Nếu không phải là kỹ thuật diễn xuất của cậu không tốt, không đủ mạnh mẽ, ảnh hưởng đến công việc, Lục Hình Văn cũng sẽ không giận………

Nhớ lại quãng thời gian một tháng này, cậu cơ hồ đều nhờ sự giúp đỡ của Lục Hình Văn mà quay phim thành công, rất nhiều cảnh đều nhờ diễn chung với Lục Hình Văn mà bị kéo vào vai, mới có thể diễn tốt được.

Là một diễn viên độc lập, cậu căn bản là không có đủ tư cách.

Cậu như vậy, làm sao có thể được Lục tiên sinh đặc biệt chú ý.

“Phùng ca đang hỏi rồi.” Miêu Hân nói, “Bây giờ em thành thật khai báo cho chị, em nói là em thích Lục Hình Văn, em xác định chưa, 100% xác định chưa? Em không phải là thẳng nam sao?”

Phí Khả chỉ nói hai chữ: “Xác định.”

Miêu Hân tuyệt vọng: “Có phải là em tỏ tình với Lục Hình Văn? Anh ấy không đồng ý, mới đổi phòng khác?”

Phí Khả nghĩ nghĩ, hình như không phải là như vậy, nhưng hiện tại đúng là Lục Hình Văn không tiếp nhận cậu.

“Lục tiên sinh nói, em như vầy sẽ ảnh hưởng đến công việc.” Phí Khả nén xấu hổ mà nói ra.

Trước mặt người đại diện mà nói mấy chuyện này, thật sự quá lúng túng rồi.

Nhưng mà nghệ sĩ với người đại diện chính là mối quan hệ như vậy, người đại diện cần phải biết mọi bí mật mọi điều riêng tư của nghệ sĩ, xử lý tất cả mọi khả năng có thể ảnh hưởng đến vấn đề nhân khí, giải quyết cái tình huống ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh.

Miêu Hân đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, đi ba bốn vòng mới hỏi: “Lục Hình Văn thì sao? Anh ấy có thích em không? Hai người đang yêu nhau thật sao?”

Phí Khả lắc đầu: “Em không biết, anh ấy bảo em nghĩ cho rõ ràng.”

Miêu Hân té ghế: “Ý gì đây? Nghĩ cái gì cho rõ ràng? Thích thì thích, không thích thì không thích, rốt cuộc là ý gì? Chị làm sao chuẩn bị PR?”

Phí Khả chỉ có thể nói: “Không cần làm PR, bây giờ không cần. Cứ cho là tụi em không ở cùng nhau, hợp đồng vẫn phải tiếp tục, giống như trước đó.”

Đúng lúc này Phùng Kiệt gọi điện thoại tới, Miêu Hân nghe xong điện thoại, tâm trạng mới hơi ổn định lại một chút.

“Lục Hình Văn nói, là đạo diễn thấy trạng thái của em không tốt, yêu cầu hai người tách ra ở riêng. Thời gian này chị sẽ ở lại đây, đợi tới khi công việc của em kết thúc. Phùng cả bảo chị xuống trông chừng hai người, sợ hai người ------- chủ yếu là Lục Hình Văn, lại gây chuyện.”

Phí Khả rót cho Miêu Hân ly nước, Miêu Hân cuối cùng cũng yên tâm, ực hết một ly lớn, thở ra một hơi rồi mới hỏi: “Chuyện tình cảm thuộc về tự do cá nhân của em, bất quá em là người mà chị dẫn dắt từ đầu, chị phải có trách nhiệm với em. Tiểu Khả, là em thích Lục Hình Văn trước, hay là Lục Hình Văn dụ dỗ em? Người ta là ảnh đế, mị lực vô biên, mấy năm nay người tôn sùng dưới đế giầy* anh ta vô số, chị đều nghe thấy ngửi thấy, em liệu có thể hold* nổi anh ta không? Còn nữa, quan trọng là, em có biết sở thích đặc thù của anh ta không?”

*nguyên văn là sùng bái dưới quần tây….nghe hơi kì. Nên tui đổi thành đế giầy cho nó quen tai. *nguyên văn là hold luôn. Tỷ muội chắc hiểu nên để vậy hen.

“Không có nghiêm trọng như vậy.” Phí Khả nhẹ giọng nói.

Miêu Hân ý vị thâm trường nhìn cậu: “Em còn nhớ mấy tấm hình của Du Vân không? Mấy cái vết thương trên người y----“

“Cái đó cũng là y tự mình đồng ý, Lục tiên sinh sẽ không bắt buộc người ta!” Phí Khả phản biện.

Miêu Hân bất lực: “Dù sao đi nữa thì em nhất định phải nghĩ cho kỹ làm cho rõ đây là chuyện gì, thật sự là cần phải thận trọng.”

Phí Khả thật sự không biết phải trả lời Miêu Hân như thế nào, trong lòng cậu cũng không chắc chắn. Lục Hình Văn không có nói qua câu nào rõ ràng, anh chỉ nói là chờ đến tháng sáu, nhưng lại lúc nóng lúc lạnh, ai biết qua hai tháng nữa sẽ là tình huống gì?

Đến lúc đó cậu đưa ra đáp án, Lục Hình Văn còn muốn nhận không? Còn thích cậu không? Lục Hình Văn có thể trách cậu không nghe lời? Mà Lục Hình Văn lại muốn một tình nhân rất nghe lời anh?

Lục Hình Văn…….. có thể giống như trên mạng nói, đi ra ngoài tìm một ….. nô lệ khác không?

Cảm xúc Phí Khả lúc lên lúc xuống, lúc vui lúc buồn.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới bạn gái cũ của cậu đã từng nói, trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ cái gì, em thật sự một chút cũng không rõ, anh rốt cuộc là có thích em không, thích em bao nhiêu, anh tại sao lại đồng ý hẹn hò với em, nhưng không quan tâm đến em một chút nào, anh như vậy làm cho em rất đau khổ.

Lúc đó cậu chỉ cảm thấy thật khó hiểu, cảm thấy câu hỏi của cô ấy thật sự là một vấn đề triết học, cậu căn bản không trả lời được.

Bây giờ, cuối cùng cậu cũng lý giải được tâm tình của bạn gái cũ.

“Tiểu Khả.” Miêu Hân do dự một lúc, vẫn là quyết định nói cho Phí Khả biết, “Chị có nghe từ Phùng ca một chút chuyện, Lục Hình Văn……. Phùng ca biết là, đã từng yêu đương hai lần, đều là đối phương đề nghị chia tay.”

Phí Khả kinh ngạc: “Đối phương đề nghị? Sao có thể?”

Miêu Hân nhịn không được đảo mắt một cái: “Đúng rồi, làm sao có thể a? Ảnh đế vừa đẹp trai vừa có tiền, còn có tài nguyên, làm sao có thể có người chủ động đề nghị chia tay? Đây chính là vấn đề! Khẳng định là con người của anh ta có cái gì đó làm người ta không chịu đựng nổi, rất có thể chính là cái sở thích đặc thù của anh ta đó! Nghiêm trọng tới mức người như Du Vân mà cũng không chịu nổi phải bỏ đi! Vậy nên em -------“

Phí Khả ngắt lời Miêu Hân: “Du Vân là do lý do của chính hắn, hắn tâm thuật bất chính.”

“Được rồi, bây giờ em bị tình yêu úng não rồi, nghe không nổi mấy lời không tốt về Lục ảnh đế. Nhưng chuyện này em nhất định phải làm cho rõ bản thân có thể chịu được hay không, nếu không chịu được, nhất định phải dừng lại kịp thời, biết chưa?” Miêu Hân dặn dò, “Chị thật sự không yên tâm về em, ai đi yêu đương hẹn hò chị đều không có lo lắng như vầy. Em… haiz….”

“Em đâu phải là trẻ con đâu!” Phí Khả bất lực, tại sao Lục tiên sinh cũng cảm thấy cậu có thể chưa nghĩ rõ ràng? Cậu là một người thành niên rồi, cậu có thể chịu trách nhiệm với chính mình.

Miêu Hân nghĩ nghĩ: “Có lẽ vì mặt mũi em còn quá non, lớn rồi vẫn giống như học sinh ngoan cắp sách tới trướng, chỉ biết giải toán, không biết mấy chuyện như yêu đương này kia.”

“Được rồi, chị không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, ngày mai còn phải quay phim. Dù sao chị cũng ở lại đây, đặc biệt trông chừng hai người, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào là được. Cứ cho là em yêu thật, chị cũng phải nhìn chằm chằm em.” Miêu Hân nhìn thời gian, nói ngủ ngon với Phí Khả rồi đi.

Phí Khả và Miêu Hân nói chuyện nửa ngày, tâm trạng tốt hơn một chút. Đáng tiếc tâm trạng tốt chỉ giữ được tới ngày tiếp theo liền mất sạch.

Lục Hình Văn vẫn cứ lạnh lùng như cũ, trên trường quay cơ hồ là không nói chuyện với Phí Khả, hai người trong xe bảo mẫu cũng trầm mặc đến mới làm người ta phát hoảng.

Phí Khả luôn tự nhủ: đây là vì giúp mình nhập vai.

Nhưng lúc Lục Hình Văn hóa thân thành Lý Tề, cậu vẫn khó chịu vô cùng.

Cậu cảm thấy bản thân giống như nhập với Tiểu Hòa thành một thể, trông đợi Lý Tề cho cậu chút chú ý, thường vì sự chán ghét không rõ nguyên nhân của Lý Tề mà sầu muộn u ám.

Tâm tình Bàn ca không quá tốt, gần đây hắn cảm thấy quái quái, mấy người bạn mà ông ta hay uống rượu cùng hay làm ăn cùng cũng nói là gần đây có người đang nghe ngóng bọn họ.

Bàn ca nghi là con nhỏ chết bữa tối hôm đó, đã kéo cảnh sát tới.

Con nhỏ đó, hoàn toàn là tự nó tìm chết.

Nó đi ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy hắn đang đưa cho Lý thiếu một món đồ chơi nhỏ. Nhìn thấy thì nhìn thấy đi, nó còn không sợ chết mà cầm điện thoại chụp hình lại. Bị bảo tiêu của Lý thiếu tóm được.

Nó còn dám hỏi Lý thiếu, đây có phả là thứ mà ngày đó nhét cho Sa Sa không.

Thật sự là muốn chết!

Hắn vội vàng bỏ chạy khỏi chỗ đó, Lý thiếu tự nhiên sẽ xử lý. Ai biết được người có tiền uống say rồi sẽ làm cái gì, thế mà lại làm chết người.

Sa Sa buổi tối đó cũng không thấy đâu.

Chuyện này không có liên quan đến hắn, hắn chỉ ở night club uống rượu rồi đánh bạc, thuận tiện bán chút đồ chơi thôi.

Cảnh sát muốn tìm, thì cũng không nên tìm tới hắn.

Vì thế mà tâm trạng Bàn ca rất không tốt, về tới nhà nhìn thấy Tiểu Hòa đang ngồi xổm ở bàn trà lật lật mấy của sách của nó liền nổi giận, giơ chân muốn đạp.

Không ngờ là Tiểu Hòa vố đã cảnh giác, vừa nhìn thấy hắn về liền lập tức quơ hết sách trên bàn vào cặp, phóng cái vù ra ngoài.

Bàn ca đuổi theo cậu lên lầu, chạy tới hành lang liền không tìm thấy Tiểu Hòa, không biết tên ranh con này đã trốn đi đâu, Bàn ca vừa chửi rủa vừa đi xuống lầu.

Tiểu Hòa thở hổn hển, nhìn Lý Tề trước mặt cậu.

Cậu là được Lý Tề túm vào đây, Lý Tề đang muốn ra ngoài, nhìn thấy cậu chạy như bay lên lầu, vô thứ mà kéo cậu vào, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Đợi Bàn ca đi xuống lầu, kéo cửa nhà, Tiểu Hòa mới mở miệng: “Tề ca.”

Lý Tề lạnh lùng quét mắt nhìn cậu: “Tôi không phải là anh cậu.”

Người gọi anh là “anh” có thể đã bị cha của Tiểu Hòa hại chết rồi.

Tiểu Hòa bị giọng nói lạnh lùng bén nhọn của anh đâm một cái, ngắc ngứ không nói chuyện nữa.

Lý Tề đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh tìm cái gì đó.

Tiểu Hòa nghe nghe động tĩnh dưới lầu, cũng đi vào nhà bếp, gom góp dũng khí hỏi: “Gần đây không thấy anh ở quán ăn nhỏ đó nữa a?”

“Không làm ở đó nữa.” Lý Tề vừa nói vừa cắt hành.

“Ơ….” Tiểu Hòa cố gắng tìm chuyện nói, “Vậy anh bây giờ đi làm ở đâu a?”

“Không có đi làm.” Nước sôi rồi, Lý Tề bỏ mì vào.

Tiểu Hòa cảm thấy trong nhà bếp này Lý Tề không có lạnh lùng đáng sợ như vậy nữa, lại hỏi: “Vậy, vậy làm sao được, không đi làm sao có tiền ….”

Lý Tề đánh trứng, không trả lời.

Tiểu Hòa giống như bị mê hoặc mà nhìn cách Lý Tề thành thục đánh trứng, cảm thấy Lý Tề cái gì cũng làm được, có để đánh nhau cũng có thể nấu ăn.

Mì sắp xong, Lý Tề bỏ trứng vào, bỏ thêm hành.

Tiểu Hòa còn chưa ăn tối, nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên nhớ ra rồi nói thêm: “Anh tuyệt đối đừng có làm mấy chuyện kiếm tiền phạm pháp nha.”

Lý Tề liếc cậu một cái: “Cái gì là kiếm tiền phạm pháp?”

Tiểu Hòa im lặng.

Lý Tề đổ mì đã nấu xong ra một cái tô lớn, bưng đến bàn trà trong phòng khách để xuống, chỉ nói một chữ: “Ăn.”

Tiểu Hòa kinh ngạc: “Em?”

Lý Tề gật đầu, đi ra chỗ khác đọc báo.

Tiểu Hòa nhìn thấy tô mì, bốc khói nghi ngút, vành mắt có hơi nóng lên. Cậu cảm thấy ngoài mẹ cậu ra, Lý Tề là người quan tâm đến cậu nhất.

“Tề ca, anh làm sao biết em chưa ăn cơm a?” Tiểu Hòa cầm đũa lên, ăn đầy miệng, nóng tới mức phải che miệng lại.

Lý Tề đương nhiên là biết, anh đã lén cài vào nhà của Tiểu Hòa một cái máy nghe lén.

Nghe thấy Tiểu Hòa cả buổi sáng đều không ra ngoài, tự mình ngồi đếm tiền.

Lý Tề không trả lời, Tiểu Hòa cũng không để ý, vội vàng ăn mì.

Gần đây mẹ cậu giống như là, ngay cả cậu cũng không thèm quan tâm nữa, đã mấy ngày rồi không có cho cậu tiền, nói là bà không có tiền, cậu tự mình tiết kiệm tiêu xài đi. Hôm trước, chủ nhà còn lên nhà đòi tiền thuê, nhìn thấy có mình cậu ở nhà, nói cậu kêu người lớn trong nhà gọi điện thoại cho y, không thể thiếu thêm nữa.

Tiểu Hòa cảm thấy, mẹ chắc chắn là cầm tiền đi hút thứ đồ chơi đó rồi, cha thì sao, một cắc cũng đừng hòng móc ra được từ túi hắn, hắn cũng không có tiền, đều uống rượu cho hết đều đánh bạc cho hết luôn rồi.

Hôm nay cậu ở nhà đếm tiền rất lâu, không biết gia đình cậu có thể chống đỡ được đến khi cậu thi đại học không. Thi xong, cậu sẽ dắt mẹ cậu đi.

Nhưng mà mẹ cậu có thể đi cùng cậu không? Cậu cũng không biết, cậu đã nói qua với bà, bà nói, trẻ con đừng nói nhảm.

Ăn mì xong, Tiểu Hòa đem tô vào bếp rửa sạch, lúc ra ngoài Lý Tề vẫn còn đang đọc báo.

Tiểu Hòa ngồi xuống bên cạnh Lý Tề, lấy cặp sách ra chuẩn bị làm bài tập. Cậu vừa mở cặp ra, liền phát hiện cặp sách đã bị lật qua.

Cậu rất cẩn thận, cậu bỏ thẻ ngân hàng vào trong ngăn lửng của cặp. Có người động vào cặp sách, cậu sẽ biết ngay.

Là Tề ca.

……

Thời tiết càng lúc càng nóng, bầu không khí trong đoàn phim cũng càng lúc càng khẩn trương. Lâm Nguyên Sinh tính khí không tốt, mọi người đều biết. Lại thêm những cảnh sắp tới đều là cảnh quay quan trọng, Lâm Nguyên Sinh càng lúc càng nôn nóng, yêu cầu cũng càng lúc càng cao, cơ hồ mỗi một người đều đã bị “đi nghỉ ngơi”.

Y không mắng người, chỉ trưng ra sắc mặt không tốt, cảm thấy diễn viên diễn không tốt, trực tiếp “cậu đi nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ”, có lúc là hai tiếng, có một lần kêu Trần Tư Dục nghỉ ngơi một ngày, Trần Tư Dục sắc mặt đều biến đen.

Trần Tư Dục không tiếp nổi diễn xuất của Lục Hình Văn, đặc biệt là trong mấy cảnh quay xung đột kịch liệt, Lục Hình Văn âm ngoan, tàn khốc, quái gở bức người, mấy lần bức tới nỗi Trần Tư Dục không tiếp nổi, bị NG.

Lúc Bào Tiểu Thụy quay lại, líu lưỡi nói: “Lục ca đen mặt thật đáng sợ quá. Woah, bầu không khí tại trường quay quá đáng sợ, Lục ca giống như là muốn ăn sạch Trần Tư Dục, anh xem mà sợ luôn, anh ấy thật sự diễn quá giỏi! Lục ca lần này lại muốn đạt ảnh đế rồi, Trần Tư Dục hoàn toàn bị lu mờ*, quá đáng sợ, Trần Tư Dục sắp tức chết, bị Lâm đ*o kêu đi nghỉ ngơi, thật là mất mặt.”

*nguyên văn: miểu sát, nghĩa là dìm hàng, quá nổi bật nên lấn át người khác.

Hai đại ảnh đế đóng phim khốc liệt đến nổi hoàn toàn trở mặt, đoàn phim truyền ra tin đồn.

Cảnh phim của Phí Khả không còn nhiều, mấy cảnh với người khác đã quay xong rồi, chỉ còn lại vài cảnh đối diễn với Lục Hình Văn.

Lý Tề mấy lần thử thám thính Bàn ca đang bán cái gì, thậm chí là theo dõi Tiểu Hòa, Tiểu Hòa rốt cuộc bắt đầu hoài nghi, Lý Tề là ai? Có phải là cảnh sát không?

Anh có lúc quan tâm Tiểu Hòa, có lúc lại ẩn giấu một tia chán ghét.

Tiểu Hòa đau lòng, cậu cảm thấy Lý Tề chính là cảnh sát, chỉ vì thu thập chứng cứ phạm tội mới tiếp cận cậu, không phải là thật sự quan tâm cậu.

Có một ngày bọn họ quay một cảnh khá xung đột.

Đối mặt với dò hỏi của Lý Tề, Tiểu Hòa rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Anh có phải chỉ muốn hỏi là ba em đang bán cái gì không? Kỳ thật anh không có quan tâm đến em!”

Sự cừu hận của Lý Tề lúc này toàn bộ đều không che giấu được: “Cậu thật sự cần người khác quan tâm sao? Tôi xem cậu chỉ giống như một con chó! Bị cha cậu đánh suýt chết, hắn gọi một tiếng thì cậu lại vẫy đuôi chạy tới thay hắn đi đưa hàng. Cậu hận hắn? Cậu hận hắn thì tại sao cậu luôn giúp hắn làm việc? Cậu đem cái hàng mà cậu giao đến cục cảnh sát, cha cậu sẽ không bị bắt sao? Nhưng cậu thì sao? Cảm thấy bản thân rất thảm hại rất đáng thương, kết quả là vận ôm đùi súc sinh không chịu buông ra! Cậu là cái thá gì!”

Nếu những cảnh quay trước đây, sự lãnh đạm của Lý Tề chỉ là một cây dằm, thì Lý Tề lúc này, dưới sự diễn xuất của Lục Hình Văn, đã trở thành một con người sống động. Y mang vẻ mặt của Lục Hình Văn, nói ra những lời ngoan độc, ánh mắt ngập tràn cừu hận, không có một chút gì ấm áp.

Phí Khả cảm thấy toàn thân phát lạnh, lạnh thấu vào xương cốt.

Cậu lạnh cóng, không ngừng run rẩy, nói không ra lời thoại.

Đoạn cuối này Lâm Nguyên Sinh rất thích, tuy là Phí Khả không nói ra lời thoại, nhưng y rất thích bộ dáng run rẩy của Phí Khả.

“Tuyệt vời! Diễn xuất bằng thân thể này của cậu thật quá tốt! Có thể là cảnh quay này là cảnh tốt nhất trước giờ! Tôi thấy lời thoại cũng không cần phải bổ sung, im lặng mà run rẩy hiệu quả còn tốt hơn. Hình Văn, cậu thấy sao?”

Lục Hình Văn bình tĩnh nhìn sắc mặt trắng bệch của Phí Khả, gật đầu.