Lúc Phí Khả và Lục Hình Văn làm xong chứng nhận kết hôn đi ra, liền bị bao vây. Những người đến nhận giấy đăng ký, hoàn toàn quên mất mục đích của bản thân hôm nay, hàng cũng không xếp, cầm điện thoại theo sau Lục Hình Văn và Phí Khả.

Hai người lộ ra vẻ mặt mỉm cười, xuyên qua dòng người lên xe bảo mẫu.

Vừa lên xe, Lục Hình Văn trên mặt liền không có biểu tình.

Phí Khả giống như nằm mơ, cảm thấy bản thân đang quay một bộ phim hài, không nói nên lời.

Phùng Kiệt ngồi bên cạnh muốn giỡn một chút nói “Cung hỉ” “Trăm năm hảo hợp”, hiện tại nhìn thấy bầu không khí vi diệu, cảm thấy nên im lặng thì tốt hơn.

Y rất hiểu Lục Hình Văn, tự tôn rất cao, tố chất thần kinh của nghệ thuật gia, không tiếp nhận nổi loại giao dịch làm ăn dùng hôn nhân để PR này.

Nhưng không làm không được.

Từ sau sự kiện Du Vân làm ra, cổ phiếu của Lịch Phong đã sụt mười mấy điểm.

Mấy nhà đầu tư đều bị ảnh hưởng.

Bộ phim “Kiếm Phong” cũng bị ảnh hưởng, cuối cùng vào thời điểm mấu chốt, Lịch Phong sử dụng vô số tài nguyên nhân mạch, Lục Hình Văn thân là ảnh đế, trong một tháng liên tục chạy khắp nơi để tuyên truyền, loại rạp chiếu hạng 3 hạng 4 cũng tới, mới bảo vệ được “Kiếm Phong”.

Công chúng chỉ thấy được hai tỉ doanh thu phòng vé, nhìn thấy Lục Hình Văn lại thành công thêm một lần, lại lên màn ảnh rộng một lần.

Nhưng không biết là “Kiếm Phong” vì một scandal vô căn cứ* suýt chút nữa là tiêu tùng, không biết Lục Hình Văn hơn một tháng nay vì chạy tới chạy lui mà giảm hơi hơn mười cân (3kg hơn).

*nguyên văn: 莫须有 “Có lẽ có”, cụm từ này xuất phát từ vụ án thời Tống gian thần Tần Cối vu hãm Nhạc Phi, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

Sau khi công bố tình cảm với Phí Khả, cổ phiếu của Lịch Phong mới từ từ tăng trở lại.

Một người yêu hình tượng khỏe mạnh, thành tích học tập tốt, có trách nhiệm với gia đình, làm cho công chúng tín nhiệm Lục Hình Văn hơn một chút.

Lúc đó tìm tới Phí Khả, hoàn toàn là vì chuyện quá khẩn cấp, mà người đại diện dưới trướng có thể tin tưởng tại công ty, trong vòng hai ngày chỉ có thể chọn lọc ra một người như vậy.

Nhưng hiện tại nghĩ kỹ, nguyên cả giới giải trí, Phùng Kiệt vẫn không nghĩ ra có người nào so với Phí Khả thích hợp hơn mà chọn lựa.

Một học sinh giỏi, tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, bởi vì gánh vác gia đình, một thân một mình tham gia vào giới giải trí.

Tuổi còn nhỏ, vừa mới tiến vào giới giải trí, vì thế cả người cậu tràn ngập một loại khí chất thuần khiết ngây ngô, xấu hổ hướng nội.

Công chúng rất dễ bị loại minh tinh vừa mới ra mắt khí chất chân thật này thu hút, đối với họ thường có lòng bao dung.

Vì thế Phí Khả so với bất kỳ vị minh tinh có địa vị cao hơn cậu, càng thích hợp với Lục Hình Văn.

Nếu là dưới tay Phùng Kiệt, y có cả đống tài nguyên có thể dùng, hoàn toàn có thể đem loại minh tinh này phủng lên thành một tiểu sinh lưu lượng.

Có một gương mặt đẹp, lại có trí óc thông minh, Phùng Kiệt chỉ nghĩ cũng có thể nghĩ ra 180 cách đem Phí Khả đưa lên thành người nổi tiếng.

Đáng tiếc là không thể rồi.

Đợi ba năm sau làm xong thủ tục ly hôn, bọn họ không còn có liên hệ gì, Phí Khả càng không thể ký hợp đồng với phòng công tác Lục Hình Văn, cũng không thể có bất kỳ liên hệ gì với ê kíp của Lục Hình Văn.

Thật là đáng tiếc nha, Phùng Kiệt thở dài, đáng tiếc một cái cây rụng tiền.

“Anh lại đang nghĩ tới cái chủ ý quỷ quái gì?” Lục Hình Văn đột nhiên lạnh giọng nói, dọa Phùng Kiệt nhảy dựng.

Phùng Kiệt nghĩ, trong đầu của mình phát ra âm thanh sao? Mình đã thở dài sao?

“Không có, đang nghĩ đến những sắp xếp tiếp theo, còn việc sắp xếp một năm tới của Phí Khả.” Phùng Kiệt cây ngay không sợ chết đứng, “Kịch bản của [Tiên Hoa tông môn lục] đã phát ra rồi, Miêu Hân em liên kệ với đoàn phim một chút, trước tiên đem kịch bản tới cho Phí Khả học tập. Anh đã liên hệ với Viên Bình Thần, anh xem một chút sắp xếp hôn lễ của hai đứa, uhm… nhanh nhất sau một tháng mới có thể cùng anh ta lên lớp đọc kịch bản.”

“Lâu như vậy?” Phí Khả trong lòng có chút không chắc chắn, lại qua nửa tháng là phải gia nhập đoàn phim rồi, đoàn phim của Thích Phi Trung so với đoàn phim mà cậu từng đóng trước đây không giống nhau, không phải cứ tùy tiện đóng là qua cửa.

“Uhm, trước một tuần hai cậu phải bay đến chuẩn bị lịch trình hôn lễ, diễn tập một chút. Làm xong hôn lễ, sắp xếp cho khách khứa chơi hai ngày, tiếp theo hai cậu có một tuần đi hưởng trăng mật ---- “

“Đi đâu?” Lục Hình Văn nhướng mày.

“Chỉ là ở trên một hòn đảo, ở trong khách sạn. Tôi biết hai cậu khẳng định không có tâm tình thực sự đến đó chơi, cứ ở trong khách sạn nghỉ ngơi là được. Đặc biệt là Hình Văn, cậu gần đây gầy đi nhiều quá, cố gắng nghỉ ngơi, ăn nhiều một chút, luyện tập thể hình một chút.”

“Đúng lúc cậu đọc kịch bản.” Lục Hình Văn đột nhiên nói, “Viên Bình Thần dạy ra sao? Nghe có hiểu không?”

Phí Khả vội vàng nói cảm tạ: “Viên Bình Thần dạy rất tốt, đối với em cực kỳ có ích. Cảm ơn ngài và Phùng ca giúp em tìm thầy giáo.”

Lục Hình Văn gật đầu: “Bình Thần không tệ, chỉ là có chút cứng nhắc.”

Sau đó Lục Hình Văn tạm thời quên mất bộ dáng uất ức lúc đi đăng ký kết hôn, bắt đầu nói về kỹ thuật biểu diễn của Viên Bình Thần ở “Độ Hà”, đoạn nào biểu hiện đạt kết quả tốt nhất. “Độ Hà” chính là bộ phim mà Viên Bình Thần đạt giải Bạch Lan cho diễn viên phụ xuất sắc nhất, năm đó “Độ Hà” cũng đạt giải bộ phim xuất sắc nhất.

“Bình Thần gặp được “Độ Hà”, gặp được đạo diễn Trần, là một loại may mắn. Trần đạo rất thần kỳ mà đem sự cứng nhắc do tích lũy kinh nghiệm diễn xuất trong thời gian dài của cậu ấy loại bỏ hết, cậu ấy trong bộ phim “Độ Hà” diễn rất tự nhiên, trước giờ chưa từng tự nhiên như vậy. Ngay cả lúc cậu ấy mười mấy tuổi cũng không có loại tự nhiên này. Cậu ấy quá tin tưởng rằng kỹ năng diễn xuất có thể thông qua luyện tập trong thời gian dài tích lũy mà nâng cao --- đương nhiên tôi không phải là nói luyện tập không quan trọng, mà là năng lực sáng tạo nghệ thuật cũng quan trọng không kém. Cậu ấy bị thiếu điểm ngộ tính này.”

Phí Khả trố mắt, nghĩ tới bốn chữ --- “Thị tịnh hành hung”* (ỷ mình đẹp nên không coi ai ra gì.)

Lục Hình Văn nếu không phải trông ưa nhìn như vầy, nói ra những lời đó, thật sự rất là cuồng vọng vô lễ.

Nhưng bởi vì mặt mũi đẹp quá, nói ra lời như vậy, người lại lại có chút mị lực của thiên tài.

Phí Khả nhìn Lục Hình Văn chằm chằm, quả thật là không dời mắt nổi.

Mặt của Lục Hình Văn giống như là một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc, mỗi đường mỗi nét đều giống như là được đôi bàn tay của đấng sáng tạo tràn ngập tình ý mà chăm sóc, mới có thể lưu lại những đường nét làm rung động người ta như vậy.

Lục Hình Văn đột nhiên ngừng nói, chăm chú nhìn Phí Khả, giống như là đang đợi Phí Khả phát biểu ý kiến.

Phí Khả phát hoảng, quay đầu nhìn Phùng Kiệt, Phùng Kiệt lại sớm đã nhắm mắt, giống như là ngủ mất rồi.

Thực ra Phùng Kiệt là giả ngủ, Lục Hình Văn hễ nói tới chuyện liên quan đến biểu diễn là rất phiền người, vừa nhây vừa phiền người. Hiện tại có Phí Khả thay y chịu đựng loại phiền phức này, cảm thấy quá tốt.

Phí Khả nghĩ nghĩ, cẩn thận từng chút, nói: “Em đối với biểu diễn không có hiểu mấy, là người ngoài nghề thôi. Bất quá Viên lão sư giảng bài rất tốt, em có cảm giác đột nhiên hiểu ra, hóa ra diễn là phải diễn như vậy, đọc kịch bản là phải đọc như vậy. Đích thực là có chút hiểu rồi, không giống như con ruồi mất đầu.*”

*con ruồi mất đầu vẫn sống được một thời gian như nó không có phân biệt được phương hướng bay loạn xạ

Lục Hình Văn có lẽ là phát hiện người trước mắt này một chút tế bào nghệ thuật cũng không có, rốt cuộc không muốn cùng cậu bàn luận nghệ thuật biểu diễn nữa, nhắm mắt lại.

Phí Khả thở ra một hơi, giống như đã được thông qua trắc nghiệm bất ngờ của giáo viên.

Qua một lúc, Lục Hình Văn đột nhiên mở mắt ra, hỏi: “Cậu không phải là còn chưa xem qua “Độ Hà” đó chứ?”

Phí Khả cứng người, chỉ có thể thừa nhận: “Em, em chưa xem.”

Lục Hình Văn nhướng mày: “ [Độ Hà] là một bộ phim hay, cậu nên xem thử. Học tập kỹ thuật biểu diễn, không chỉ tự mình đọc kịch bản tự mình diễn, cũng cần phải bồi dưỡng tu vi và con mắt nghệ thuật.”

Phí Khả vội gật đầu: “Được, chiều em về nhà em liền xem.”

Lục Hình Văn vừa lòng: “Tôi có DVD của bộ phim này, chiều nay cậu đến phòng nghe nhìn xem đi.”

Phùng Kiệt cảm thấy bản thân không cần giả ngủ nữa, có thể tiếp tục yên tâm mà chơi điện thoại.

Y lén gửi tin nhắn cho Phí Khả: chỉ đạo của Hình Văn, cậu tùy tiện nghe một chút là được, không cần chất vấn trước mặt cậu ta là được, nếu không cậu sẽ bị cậu ta tràng giang đại hải phiền chết người. Cậu ta là ảnh đế, nhưng cậu ta không phải thầy giáo, không nhất thiết phải nghe cậu ta nói.

Phí Khả nhìn thấy tin nhắn này, khó xử muốn chết, tựa hồ nói “cảm ơn” không quá đúng, nói “được rồi” cũng không quá đúng.

Về tới nhà, Phùng Kiệt cùng hai người bọn họ ăn trưa đơn giản, thương thảo một chút về khách mời.

“Hai người các cậu nhanh chóng quyết định đi, tôi phải mua vé máy bay đặt phòng cho khách khứa cả đống chuyện. Người nhà cố gắng mời đến, bạn bè hai cậu cũng mời đến vài người, không cần nhiều. Đến lúc đó ra thông cáo là hôn lễ cử hành khiêm tốn và riêng tư.

Phùng Kiệt ăn cơm xong liền đi, chuẩn bị tới phòng công tác lên kế hoạch cho thủy quân cùng với doanh tiêu hào.

Bọn họ buổi trưa sóng yên biển lặng ăn cơm, thật ra trên mạng đã nháo đến lật trời rồi, người người đều không thề tin rằng, Lục Hình Văn rốt cuộc đã như vậy mà kết hôn rồi.

Mới ba mươi mốt tuổi, lại bị một tên 108 tuyến khóa chân lại?

Khả Khả còn nhỏ như vậy, mới vừa đủ tuổi kết hôn liền kết hôn rồi? Ảnh đế quá nóng lòng rồi hay sao?

Cái này nhất định là nhầm lẫn!

Khéo như vậy, Du Vân mới mấy ngày trước đăng lên nhật ký trò chuyện, ảnh đế quay đầu liền kết hôn, tẩy trắng kiểu này quá rõ ràng rồi đi.

Những chuyện như vậy, nói sao cũng không thể không liên quan được.

Mà Phí Khả ngủ trưa một tiếng đồng hồ, còn chưa kịp lấy điện thoại xem thử dư luận trên mạng, thì bị Lục Hình Văn gõ cửa.

Phí Khả mở cửa, Lục Hình Văn đứng ngoài cửa ra vẻ đương nhiên mà hỏi cậu: “Không phải nói chiều nay sẽ xem “Độ Hà” sao, cậu còn muốn ngủ tới mấy giờ?”

Phí Khả trong chớp mắt có chút nghi hoặc, cho là tự mình đã cùng Lục Hình Văn hẹn giờ, mà bản thân lại quên mất.

“Xin lỗi, giờ em sẽ xuống ngay.”

“Uhm, đi thôi.” Lục Hình Văn gật đầu, tựa hồ như miễn cưỡng tiếp nhận lời xin lỗi của cậu.

Hai người đi vào phòng nghe nhìn ở tầng một, Lục Hình Văn lật tung cái tủ để DVD lên tìm kiếm. Trên cái tủ được sắp xếp gọn gàng là đấy ắp những DVD phim ảnh.

Dù nói là Lục Hình Văn rất ít ở đây, nhưng phòng nghe nhìn được bố trí rất ổn, giống như một rạp chiếu phim thu nhỏ. Vừa mới bước vào, Phí Khả thật sự bị người có tiền làm cho chấn động một chút.

Lục Hình Văn tìm ra bộ phim “Độ Hà”, trên mặt thậm chí có vẻ hứng thú bừng bừng của một thiếu niên.

“Tôi cũng lâu lắm rồi không xem lại bộ phim này.”

Phí Khả phát hiện, Lục Hình Văn đối với những việc liên quan đến điện ảnh, diễn xuất, đều sẽ biểu hiện một loại khí chất thiếu niên ngây thơ. Cái loại ngây thơ thuộc về người cực độ yêu thích nhiệt liệt thứ gì đó, những người đó khi gặp thứ mà mình yêu thích, vĩnh viễn giống như một đứa trẻ, có sự yêu thích cực kỳ lớn.

Rõ ràng mà sáng nay lúc đăng ký kết hôn tâm trạng cực kỳ tệ, lúc lên xe mặt mũi đều đen thui. Nhưng hiện tại, anh ấy hưng phấn bừng bừng đem dĩa DVD bỏ vào máy phát, áp chế hưng phấn mà ngồi xuống đợi phim chiếu.

Hoàn toàn quên mất những vướng bận rối ren không vui vẻ trong cuộc sống thực tại mấy tháng qua.

Lục Hình Văn làm cho Phí Khả nhớ đến giáo viên dạy số luận của cậu, vì giải một bài toán mà cùng với bọn họ từ tiết một buổi trưa cho đến chín giờ tối, giáo viên cùng bọn họ cơm cũng không ăn. Đến giây phút giải xong bài toán, lại vui vẻ phấn khích một cách vô cùng đơn thuần.

Phí Khả trước giờ chưa từng có loại yêu thích nhiệt liệt cực độ đó đối với bất kỳ việc gì, trong cuộc sống của mình, cậu tựa hồ như chưa từng có cơ hội nghĩ xem bản thân rốt cuộc là thích cái gì. Không có nhiều thời gian như vậy, cũng không có nhiều tinh lực như vậy.

Cấp tốc làm xong bài tập, cậu liền phải chăm sóc em gái, hoặc là giúp đỡ việc nhà, giặt đồ, nấu cơm, lau nhà, cho mẹ có thời gian đi làm thêm vào ban đêm, vì gia đình mà kiếm thêm một phân tiền.

Lên đại học lúc chọn lựa chuyên ngành, cậu cuối cùng cũng có mấy ngày để nghĩ nghĩ xem bản thân thích cái gì, nhưng nghĩ không ra. Sau cùng thì chọn ngành số học, vì số học là sở trường của cậu, cũng bởi vì số học là đơn giản nhất.

Giây phút giải xong một đề toán, luôn luôn cho cậu cái cảm giác thành tựu khó có, giống như là “làm xong rồi”.

Thêm vào đó, số học dễ kiếm việc, cậu nghĩ, học nghiên cứu sinh, ở lại trường làm giáo viên, là một công việc ổn định, hoặc là sau này chuyển ngành tài chính, thi làm kế toán, kiểm toán, cũng không tệ.

Cậu không có cách nào nghĩ xem là mình thích cái gì, cậu chỉ hy vọng chuyên môn của mình có thể giúp kiếm việc làm, có công việc thu nhập tốt, có thể cải thiện tình cảnh trong nhà.

Lúc buông tay cơ hội bảo nghiên, cậu hoàn toàn không có cái cảm giác tiếc nuối vương vấn như công chúng tưởng tượng. Bạn học, giáo viên, người nhà của cậu, đều so với cậu còn kích động và tiếc nuối hơn.

Cậu hơi cảm thấy hâm mộ loại người như Lục Hình Văn, cực độ yêu thích một cái gì đó, nguyện ý đem tất cả nhiệt tình tất cả tinh lực của bản thân để đổ vào nó.

Cuộc sống của bọn họ, có một mục tiêu theo đuổi rõ ràng.

Nhưng cậu thì không có, cậu chỉ theo cuộc sống nhấp nhô mà lên lên xuống xuống.