Trâm Anh phùng mang trợn má. Nó nhìn quanh quất… À há, một chiếc dép đi trong nhà đã may phước lọt vào “mắt xanh” của nó. Gia Minh lặng lẽ đếm “1…2…3…”

Và như một lẽ tự nhiên, cái gì đến rồi cũng sẽ đến….

BẸP…

Một âm thanh nghe cực kì bắt tai vang lên…

Chiếc dép đã chọn được một “địa điểm tập kết” thích hợp: ngay giữa trán của hotboy Trọng Khanh

-Trúng ngay giữa trán haha-Trâm Anh đứng hả hê cười toét mỏ, “tự sướng” theo style “ta ném ta khen chuẩn”

Trọng Khanh, Khánh Đăng lần lượt đứng đơ người ra

Vì sao??

Vì cả hai đang trong tình trạng shock nặng.

Tại sao??

Tại vì trần đời hai thằng chưa bao giờ thấy một người có trình độ “thiện xạ” siêu đỉnh như cô nàng Trâm Anh.

Còn Gia Minh thì vẫn tỉnh bơ như ruồi! Hiển nhiên là vậy. Trước khi cậu sang Anh thì ngày nào cũng như ngày nào, cứ đều như vắt chanh, xảy ra thường như cơm bữa, Trâm Anh đều đem Gia Minh ra để làm “bia ngắm” rồi ném, nhờ vậy mà “tay nghề” của Trâm Anh cũng ngày một cải thiện rõ rệt đến mức Gia Minh (và sau này là đám con trai 11A3) gọi cô nàng là “nữ anh hùng xạ…dép”

-Thấy sao??-Trâm Anh vênh mặt

Cả ba tên đờ đẫn gật gật đầu.

-Tốt!, giờ trả lời thành thật các câu hỏi của tôi

-Được-Trọng Khanh trả lời

-Tôi không hỏi cậu.-Trâm Anh hừ mũi, chuyển hướng ngón tay sang phía Khánh Đăng-mà là cái tên thái giám á nhầm giám ngục này.

-Nói.-Khánh Đăng đút tay vào túi quần, dửng dưng dùng đúng một từ cho câu trả lời

-Gia Minh nói gia đình cậu rất nghèo??

-Đúng-Khánh Đăng “biếu” cho Gia Minh một cái nhìn sắc bén, mặt mũi cứ tự động tối sầm xuống mà không cần ai sai khiến

-Nhà cậu nghèo cậu còn kêu mình dùng hàng xịn, hay là chỉ kiếm cớ đó để tôi làm osin cho cậu??

Khánh Đăng sầm mặt xuống như một đám mây giông đen kịt, chỉ chờ mưa xuống, nhưng ai chứ Khánh Đăng thì còn lâu mới “mưa” Gia Minh càng ngày càng lấn sâu trong tình trạng “không rét mà run”. Ánh mắt “tao muốn giết mày” của Khánh Đăng quả là đang ẩn chứa một “sức mạnh tiềm tàng”

-Cậu kêu nhà cậu nghèo sao lại có cả xế hộp??-Trâm Anh cười khẩy-NGHÈO quá ha

Bị dồn tít vào sâu trong vũng bùn, Khánh Đăng chỉ biết đặt tin tưởng vào cái bộ óc chưa nặng đến 1kg của mình.

-À, ô tô đó…-Khánh Đăng lấp lửng

-Sao??

-Là do tôi thuê-Khánh Đăng ngượng chín người, chưa bao giờ cậu phải nói những lời mà cậu coi là đánh đổi cả lòng tự trọng như thế

“Hic, ô tô nhà mình mà lại đành phải nói là đi thuê, danh dự ơi, danh dự ở đâu??” Khánh Đăng chỉ biết kêu gào thảm thiết trong lòng

1s…

2s…

3s…

4s…

5s…

-Hahahahaaaa…-Trâm Anh cười sặc sụa, Gia Minh, Trọng Khanh cũng “không kém phần long trọng”

-Bộ đồ lúc sáng cũng vậy hả?? haha…-Trâm Anh cũng dần “vỡ lẽ” ra đôi chút

Câu hỏi của Trâm Anh cứ như một nhát dao cứa mạnh vào lòng tự trọng cao ngất ngưởng của một cậu công tử nhà giàu vậy. Khánh Đăng nổi khùng, dòng máu tự ái trong người cậu đang sôi sùng sục lên đến 10000C.

-Phải rồi, là đồ thuê cả đó. Lo mà làm tròn bổn phận của osin đi

Khánh Đăng hằm hằm đi lên phòng sau khi nhắm mắt nhắm mũi nói ra cái câu nói mà sau này cậu còm-men đó là câu nói điên nhất trong đời mình!

Còn lại ba con người với ánh mắt ngáo ngơ như những con bò đeo chi chít những cái nơ mang một màu đỏ chói đầy khiêu khích trên đầu