Sát thủ Bạch cảm thấy khí trong phổi của mình đều bị người mù trước mặt rút cạn, nàng nghĩ nên cho người mù này biết một chút lợi hại nhưng lại cảm thấy như vậy có chút bụng dạ hẹp hòi. Nàng nhìn ra được cá tính của nữ nhân Tần Hợp Hoan này, nhìn qua thì phúc hậu vô hại nhưng sâu bên trong là một bụng phúc hắc. Sáng sớm nàng chỉ nhắc cô một chút, kết quả buổi tối, báo ứng của nàng liền tới.

Sát thủ Bạch cảm khái, nàng cúi đầu nhìn cự vật bắt đầu động tình kia cảm thấy về nhà có chút không thích hợp.

"Ha ha, tiểu nha đầu, còn muốn cùng tỷ tỷ đấu, nhanh tắm rửa đi, trên người cô có hương vị thật khó ngửi." Tần Hợp Hoan tiếp tục nói, cho dù mắt không thấy được nhưng khóe miệng chứa ý cười kia dù thế nào cũng không che giấu được, hiển nhiên, cô cũng không muốn che đi.

Điện thoại sát thủ Bạch rung lên, nhìn danh sách bạn bè trên WeChat, thấy được hình ảnh chủ tiệm chụp lén cùng tin nhắn kể rằng hôm nay Tần tỷ thất thần. Sát thủ Bạch suy nghĩ một chút, nhớ đến chính mình có thể dùng chuyện này để nói, vì thế nói: "Nghe chủ tiệm nói cô hôm nay cả ngày thất thần, cô suy nghĩ nên trả thù tôi như thế nào sao?"

Tần Hợp Hoan trong lòng hoảng một chút, cảm xúc biến hóa vi diệu, biện giải nói: "Sao có thể, tôi chỉ nghĩ vì sao gần đây sinh ý không tốt."

Sát thủ Bạch nhìn cảm xúc dao động của Tần Hợp Hoan liền biết người mù này cả ngày đều suy nghĩ buổi tối nên chỉnh mình thế nào, càng nỗ lực nói: "Đùa gì chứ! Tiệm mát-xa nhà cô sinh ý không tốt? Tôi thấy chính là hắc bạch đều câu, chủ tiệm của cô xem ra cũng là nhân vật máu mặt, nhiều người đến dù không phải vì tên tuổi nhưng vẫn cấp vài phần mặt mũi."

Nàng nói xong liền đi về phía Tần Hợp Hoan, phảng phất như muốn đem khí tràng của mình áp chế cô. Tần Hợp Hoan theo bản năng lùi về phía sau nhưng nhà này rất nhỏ chỉ vài bước liền không còn chỗ lui. Tần Hợp Hoan nắm chặt dao phẫu thuật trên tay, sát thủ Bạch híp mắt nhìn chằm chằm, không đến gần.

Ở nơi này, nàng không chắc bản thân vì muốn áp chế Tần Hợp Hoan mà sẽ không làm gì không xúc phạm đến cô. Nhưng nếu để sát thủ Bạch gϊếŧ người mù trước mắt, so với trở bàn tay còn dễ hơn.

"Tiểu tặc, cô nhanh vậy đã ngứa da." Tần Hợp Hoan có chút khẩn trương, cô cảm giác được khí vị nữ nhân trước mặt thay đổi, nàng trở nên nguy hiểm hơn, tựa như dã thú, nhìn chằm chằm cô đến nổi cả người cô đều ớn lạnh.

"Không có, tôi chỉ lấy đồ, cô đừng nghĩ nhiều... Còn có, buông dao phẫu thuật trong tay cô xuống, nó khiến tôi có cảm giác bất an." Sát thủ Bạch nhắc nhở nói, đồng thời cố gắng khắc chế bản thân không nên công kích người đang sử dụng vũ khí trước mắt này.

"Cô muốn lấy gì?" Tần Hợp Hoan hỏi, cô không hiểu căn nhà nhỏ rách nát này còn có đồ vật gì.

Sát thủ Bạch nhìn bài trí trước mắt, nói: "Tôi đã đem hành lý của mình đến, vị trí của nó là ở phía sau cô, cô có thể vươn chân ra sau đá một chút là có thể cảm giác được."

"khi nào thì cô đem hành lý dọn đến đây?"

"Cô biết đó, tôi là tiểu tặc mà." Sát thủ Bạch cười gượng, tuy rằng nội tâm không muốn ủy khuất bản thân làm tiểu tặc. Nhưng nếu nói mình là sát thủ liên hoàn còn theo chân một nữ nhân đến Thiên Đường Quốc, phỏng chừng sẽ đem người mù kiêm pháp y này dọa điên mất.

Tần Hợp Hoan đem gót chân đá về sau một chút, quả nhiên đá được đồ vật gì đó, nhưng vẫn đánh giá một chút để xác định đây không phải là thi thể hay những vật linh tinh dọa người. Thấy vậy, cô rốt cuộc thả lỏng, đem dao phẫu thuật cho vào trong ngực, tựa như bảo vật của mình.

Sát thủ Bạch không thể không nhìn dao phẫu thuật kia vài lần, "Là người cô thích tặng sao?"

Tần Hợp Hoan chỉ cười, không trả lời nàng, chỉ tránh sang một bên.

Sát thủ Bạch lấy áo ngủ sau đó bày biện đồ dùng của mình bên cạnh chỗ của Tần Hợp Hoan, căn nhà này vốn đã nhỏ lập tức trở nên nhỏ đến không còn chỗ. Nàng đi tắm, Tần Hợp Hoan ngồi ở mép giường nghe radio.

Radio đang phát tin tức quốc tế, sát thủ Bạch nhớ rõ Tần Hợp Hoan không giỏi về tiếng Anh nhưng người trước mắt như đang liều mạng nghe nội dung căn bản không thể hiểu được.

"Tiểu tặc, phiên dịch nội dung giúp tôi một chút."

"Người mù, tôi phải đi tắm." Sát thủ Bạch có chút không nói nên lời, theo bản năng che lấp cự vật của mình lại quên rằng đối phương là người mù.

Nhưng Tần Hợp Hoan tựa như không nghe thấy, cô mang theo radio tiến về phía trước, tựa như nếu sát thủ Bạch không kể chuyện xưa trước khi ngủ cho cô, cô sẽ theo sát thủ Bạch đi vào phòng tắm.

Sát thủ Bạch hít một hơi sâu, nàng bắt đầu hối hận quyết định ở chung với mỹ nữ này rồi, cô rất kỳ quái lại có chút thần bí nhưng sát thủ Bạch cảm thấy mình vô cùng tò mò về nữ nhân này.

Nghe tin tức trên radio, sát thủ Bạch bắt đầu phiên dịch, "Nạn nhân giới tính nữ, dùng..." Đây là mẫu truyện trinh thám trong top của M quốc, ngẫu nhiên sẽ được đề cử, thời điểm ngẫu nhiên còn được dùng làm tài liệu phá án.

"Theo điều tra của cảnh sát Phương Nhan, tuổi hung thủ đại khái hai mươi lăm đến hai mươi sáu, sức lực rất lớn, có vấn đề về tâm lý nghiêm trọng... Thời điểm phát tác, loại tình cảm này sẽ hóa thành khuynh hướng bạo lực, hắn sẽ điên cuồng gϊếŧ người."

Sát thủ Bạch cảm thấy rất kỳ quái, nàng nhớ tên Phương Nhan, lại nghe người khác nói về chuyện mình đã làm mà Tần Hợp Hoan trước mặt lại nghe đến vô cùng chăm chú. Cô ngồi dưới đất, hai chân hơi mở, hoàn toàn không bận tâm nền đất đang bẩn, cũng mặc kệ váy cô theo động tác mà lộ ra dây kéo gợi cảm của qυầи ɭóŧ.

Ngay sau đó, theo báo cáo phân tích của pháp y, Tần Hợp Hoan càng nhập tâm hơn thậm chí khoa tay múa chân thuật lại vị trí của dao, phảng phất như hoài niệm cảm giác đã từng. Biểu cảm bi thương của cô tựa như vô cùng khát khao đối với cuộc sống trước kia nhưng lại không biết vì sao..., suy nghĩ của sát thủ Bạch đột nhiên bị ngăn lại.

Sát thủ Bạch quan sát biểu cảm của Tần Hợp Hoan, thấy đầu cô loạng choạng, lẩm bẩm nói: "Không đúng, sát thủ Bạch không phải gϊếŧ người như vậy, nàng là...." Cô thử phản bác theo quan điểm pháp y nhưng nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân mà im lặng.

Bởi vì điểm này khiến sát thủ Bạch ý thức được nữ nhân này vẫn chưa từ bỏ được sứ mệnh pháp y của mình.

"Người mù, cô rất thích nghề nghiệp trước kia."

"Không phải, chỉ là... Có một số việc, không thể cùng tiểu tặc như cô nói được." Tần Hợp Hoan trở nên khổ sổ, cô ôm đầu gối, thân thể run nhè nhẹ phảng phất như đang ẩn nhẫn sự bi thương.

Sát thủ Bạch không rõ, nàng thậm chí không hiểu vì sao Tần Hợp Hoan lại khổ sở, thương tâm, "Hay là cô muốn gϊếŧ người?" Nàng thử dò hỏi, nàng biết vấn đề mình hỏi thật rất đường đột, chỉ là nàng cảm thấy trừ bỏ gϊếŧ người thì chuyện gì cũng là phế vật.

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Mẹ tôi nói, phương pháp hóa giải bi thương chính là làm đồ vật chán ghét đó biến mất." Sát thủ Bạch đáp lại, nàng nghĩ đến gương mặt mơ hồ của mẹ mình, những lời này luôn vang vọng trong tai nàng, nó là tín ngưỡng duy nhất khiến nàng tồn tại.

"Thật không biết cô ở hoàn cảnh như thế nào lại như vậy, xem ra, cô gϊếŧ không chỉ một người." Tần Hợp Hoan chậm rãi đứng lên vì những lời này của sát thủ Bạch khôi phục bình tĩnh.

Sát thủ Bạch không lên tiếng, nàng cũng không che giấu sở thích gϊếŧ người của mình, chỉ là ở trước mặt nữ nhân này, nàng không khỏi giản lược vài chuyện. Nàng hưng phấn vì nơi này là Thiên Sứ phố, nàng ở chỗ này gặp qua nhiều người khác người mù, vì thế cười nói: "Người mù, cô thật thông minh, tôi đã gϊếŧ qua hai người."

Tần Hợp Hoan lắc đầu, trong miệng vẫn có lệ nói ra: "Thật lợi hại."

Nhưng đối với sát thủ Bạch mà nói, câu khích lệ này khiến nàng cảm thấy vui vẻ, nàng cười như tiểu hài tử, khát vọng khẩn cầu Tần Hợp Hoan tiếp tục khích lệ mình nhưng người kia đã ôm radio đi lên giường nghe tiết mục tiếng Anh nào đó. Tựa như nguyên nhân sát thủ Bạch ở đây là do nàng nói được tiếng Anh.

Sát thủ Bạch lại không để ý, nàng cảm thấy có người phát hiện được ưu điểm của mình càng muốn ra sức bày ra mặt tốt của chính mình.

Nàng nhanh chóng tắm rửa, bắt đầu nói với Tần Hợp Hoan về những chuyện đó, mặc dù nàng truyền đạt hơi vụng về nhưng không làm cho Tần Hợp Hoan không thể lý giải.

Tần Hợp Hoan không để ý, cô cảm thấy tiểu tặc này mang lại cho cô cảm giác thật kỳ diệu giống như một chú chó hoang không bị người khác thuần hóa, hiện tại đang khẩn cầu chủ nhân yêu thương. Nhưng Tần Hợp Hoan cảm thấy mình có lẽ có thể thuần hóa được.

"Hôm nay cô ở bên ngoài làm gì?"

Sát thủ Bạch đáp: "Tùy tiện đi dạo."

"Lại đi trộm?"

"Không có." Sát thủ Bạch thành thật đáp, lại thấy người trước mặt đem ví tiền nhét vào ngực cô, tựa như hy vọng ngực mình có thể kẹp lấy. Đáng tiếc là ví tiền kia ngoài ý muốn rơi khỏi ngực, rơi vào bên trong quần áo sát thủ Bạch cọ xát da thịt nàng. Nàng la lớn lên, lớn tiếng hét: "Hiện tại tiền trong ví còn đủ, người mù, ví của cô để chỗ nào?"

Tần Hợp Hoan che tai lại, sát thủ Bạch lập tức ngậm miệng, nàng hiểu nàng lớn tiếng nói chuyện đã dọa người mù này. Thời điểm nàng làm như vậy, cảm thấy đầu óc mình giống như xảy ra vấn đề.

"Không có việc gì, ngày hôm qua xem cách giữ ví tiền, hôm nay muốn áp dụng thử." Tần Hợp Hoan cảm khái, giơ tay sờ soạng tìm ví tiền, tay cô lại không thành thật, tựa như biết được sát thủ Bạch sợ hãi loại không thành thật này.

Sát thủ Bạch thật sự cảm giác muốn điên rồi, rõ ràng đối với sự động chạm của tiểu thư kia cảm thấy không sao nhưng đối mặt với ác ma như nữ nhân này, nàng lại xuất hiện cảm giác áp lực, "Tỷ, xin cô, đừng động tay động chân, tôi thật sự sợ hãi."

Tần Hợp Hoan xem như không nghe, tay cô chỉ theo dáng người chậm rãi hoạt động xuống dưới, càng có thể cảm giác được thân thể sát thủ Bạch theo sự di chuyển của ngón tay cô mà run rẩy. Cô đây là cố ý, đại khái bởi vì trong xương cốt cô luôn thích lăn lộn, cũng vì sát thủ Bạch cho cô phản ứng đặc biệt thú vị, tựa như cô đang đùa giỡn tiểu cô nương.

"Sợ cái gì, tôi cũng không ăn cô, tôi chỉ lấy ví của mình... Có điều có một mùi hương kỳ quái."

Sát thủ Bạch lập tức che đi cự vật của mình, ngẩng đầu lại cảm giác đầu ngực mình đã cách lớp áo kiêu ngạo đứng thẳng, mặc kệ là tâm linh hay thân thể đều bán đứng tâm tình hiện tại của nàng.

"Hương...hương gì?" Sát thủ Bạch thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, liền cảm giác được Tần Hợp Hoan bên cạnh ngửi ngửi, cười nói: "Hương vị động dục."