“Này, cầm lấy” Jan lấy chăn và gối từ tủ đưa cho Việt Anh

“Gì? Là sao” Việt Anh

“Là ngủ đất chứ sao nữa?” Jan chỉ tay xuống đất, rồi cô lên gường chùm chăn đi ngủ

“Này, này tôi đã bao giờ ngủ đất đâu?”

“Thực sự là tôi không quan tâm. Sàn nhà rộng anh chọn một chỗ để ngủ đi”

“Không được, sàn nhà vừa lạnh vừa cứng. Tôi không quen” Việt Anh cương quyết không chịu ngủ sàn nhà

“Không lẽ tôi phải nhường anh cái gường của tôi cho anh. Còn tôi ngủ đất sao?”

“Ờ, nếu cô muốn tôi cũng không cản. Hehe”

“Không có đâu. Hứ” Nói rồi Jan lại ngủ tiếp

“Không được, không được” Việt Anh chạy đến gường đặt chăn và gối xuống “Tôi cũng muốn ngủ gường. Vả lại gường cô rộng như thế này” nụ cười man rợn của cậu hiện lên “chia sẻ chứ” Việt Anh lấy tay hất mạnh Jan sang một bên. Đặt gối nằm lên và chùm chăn nằm ngủ

“Này, làm gì vậy?” Jan giận đùng đùng “ Có xuống không đây, hay là muốn tôi hét to lên” Jan dọa

“Tôi k sợ đâu, cứ hét đi. Anh chị vào sẽ cho tôi ngủ gường thôi. Mỗi người một góc có sao đâu”

“hừm, tùy anh. Tôi ngủ đây. Nhớ có gì đó tôi cho out ngay” Jan thật giỏi kìm chế hay là í í í hihe

“Thế có phải là đáng yêu không? Yên tâm đi” Việt Anh với tay qua người Jan

“Này này, out giờ” Jan lấy tay ôm người cảnh giác haha

“Tắt đèn thôi có gì đâu. Ngủ nhé”

“Hứ”

6h00

Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên

“Alo” giọng mệt mỏi

“Dậy đi em ơi, giờ này vẫn còn ngủ à?” Cẩm Nhung nói vang trong điện thoại

“Đi đâu vậy chị bây giờ vẫn còn sớm mà?” vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ

“CÓ DẬY KHÔNG?” lần này thì cô chị họ hét to luôn

“Vâng”

“Cho chú 30 phút”

“Có chuyện gì vậy anh?” Bell tỉnh giấc

“Anh có chút việc bận. Em cứ ngủ tiếp đi”

“Anh đi đâu vậy? Hôm nay em có hẹn với bác sĩ mà anh?”

“Anh tưởng là hai tuần nữa cơ mà?”

“Hôm qua bác sĩ gọi cho em là bảo hôm nay”

“Vậy hôm nay anh sẽ xong việc sớm” Anh hôn nhẹ lên trán Bell

“Vâng”

Anh thay đồ rồi đi xuống nhà dưới

“Hai đứa chuẩn bị đi học chưa?”

“Dạ, bọn em chuẩn bị anh ạ” Jan nhanh nhảu nói

Lúc này điện thoại của anh vang lên

“Chuẩn bị xong chưa em?” Cẩm Nhung nói

“Em đang chuẩn bị đi đây”

“Qua nhà chị nhé. Chị đợi.”

“Vâng” Nói rồi anh cúp máy

“Hai đứa chuẩn bị xong chưa? Anh đưa đi học”

“Anh đi đâu qua trường em sao?” Việt Anh hỏi

“Ừ anh qua nhà Cẩm Nhung rồi đưa hai đứa đi học luôn”

“Vâng” Việt Anh nhìn qua Jan “Ăn nhanh đi rồi còn đi học”

“Ờ”

Họ ra xe và chiếc xe lăn bánh, 10 phút sau đã có mặt tại nhà Cẩm Nhung

Beep…beep tiếng còi xe hối hả kêu gọi bà chị Cẩm Nhung đi ra.

“Đây ra đây” Cẩm Nhung tay cầm một bó hoa vội vàng chạy ra kéo cửa vào trong xe

“Chị mang hoa tặng ai vậy?” Một người bạn của chị

“Người đó cũng thích hoa Lưu ly sao?” Anh hơi ngỡ ngàng bởi Min cũng thích hoa này

“Ờ, thích lắm”

“Cái gì kia?” Anh chỉ vào một tấm trắng trắng có ghi Sakonrat Wonuray

“À bảng tên. Bạn chị là người Thái Lan” Cẩm Nhung quay xuống

“Đấy là?...”

“Dạ em là Jan em chị Bell” Jan tự giới thiệu mình

“À” Nói câu rồi Nhung quay lên “Chúng đi cùng ta à?”

“Không tiện đường em đưa chúng đi học”

“Ừm”

“Thái độ gì vậy” Jan nói nhỏ

Cùng lúc này Thái Hoàng cũng bước ra khỏi nhà đi làm.

“Chào” Thái Hoàng cười và vẫn tay

“Chào” Mọi người trừ Jan vẫn tay chào lại. Còn Jan thì đang ngỡ ngàng nhìn anh vì bởi anh thật sự đẹp trai như trai Hàn vậy. Cùng với nụ cười thiên thần hiền dịu. Thật sự không ai kềm chế nổi

“Ai vậy?” Jan ghé tai hỏi nhỏ Việt Anh khiến cậu ta thích thú

“Là anh Thái Hoàng”

“Ờ” đơ đơ “Đẹp trai thật” nói nhỏ dần

“Gì cơ?” Việt Anh ghé tai nghe cho rõ hơn

“Không có gì” Và kể từ lần gặp đó Jan của chúng ta đã trúng tiếng sét ái tình với người đàn ông gần 30 tuổi này. Và dự là tương lại sẽ gặp biến cố...