"Ai nói! Kỷ Tồn Viễn nói cho mình, tối qua sau khi cậu rời khỏi, Cận Thế Phong liền đứng ngồi không yên, sau đó còn rời hội trường sớm đi tìm cậu. Buổi sáng hôm nay cũng là tâm trí không yên đi tới công ty. Cho nên, tớ đề nghị cậu hay là nghe Cận Thế Phong giải thích đi, để tránh sau này phải hối hận." Mạt Mạt thâm ý sâu xa nói. "Lam Lam, mình là bạn cuả

cậu, mình mong cậu có thể cùng người mình yêu thương ở cùng một chỗ, lúc này đây mình ra được cậu thích hắn, cho nên, mặc kệ kết quả như thế nào, mình mong cậu có thể làm theo trái tim cuả chính mình"

Yên Lam suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, nói, " Ừ, tớ biết rồi." Lộ ra dáng vẻ tươi cười rực rỡ đầu tiên từ tối hôm qua cho tới giờ, ở trên con đường tình yêu này, nàng thực ra cái gì cũng đều không hiểu, chính xác chưa từng yêu ai đúng là không biết yêu một người như thế nào. "Cám ơn cậu, Mạt Mạt. Mình sẽ đi tìm anh ấy hỏi rõ ràng, xem rốt cuộc anh ấy đối với mình là nghĩ như thế nào."

Trần Mạt nở nụ cười, "Đúng không, đây mới là Lam Lam mình biết a! Chính là có sinh lực mạnh mẽ đánh không chết. Nhưng mà cậu cũng phải chú ý nha! Fan cuả Y Lâm chính là rất tức giận, bọn họ cho là cậu đã can thiệp vào tình yêu ngọt ngào của thần tượng, muốn tìm cậu trả thù đó! Cậu phải cẩn thận một chút !"

"Ừ, mình biết rồi, Mạt Mạt. Cậu không cần lo lắng cho mình." Yên Lam đáp.

"Tốt lắm, tớ cúp máy đây! Cậu có gì thì gọi cho mình." Trần Mạt ở bên kia điện thoại nói.

"Ừ, mình biết rồi. Mạt Mạt, cậu thật tốt."

"Bây giờ mới biết được mình tốt đấy!" Giọng điệu của Trần Mạt có phần chua xót, "Cậu rất là trọng sắc khinh bạn! Mình còn tưởng rằng cậu cũng không để ý tới mình nưã rồi chứ."

"Sao lại như thế được! Mạt Mạt, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình nhất định sẽ không bao giờ không để ý đến cậu." Yên Lam vội vàng giải thích.

"Được rồi được rồi, mình là nói đùa thôi! Mình không nói với cậu nữa!"

"Chờ một chút, Mạt Mạt. Mình còn chưa có hỏi cậu cái này! Lúc nào mà cậu cùng với Kỷ học trưởng lại thân thiết như thế vậy?" Yên Lam hỏi.

"Hì hì, chính là từ sau khi cậu bị trói bắt đi đó mà! Lúc đó thì bọn mình quen biết nhau."

"A… thì ra là như vậy a!" Yên Lam nở nụ cười mờ ám, "Cô gái nhỏ động lòng rồi."

"Lam Lam, cậu trêu mình, mình không để ý tới cậu nữa."

"Được rồi, mình không cười cậu nữa. Kỷ học trưởng không tệ, cố gắng lên!" Yên Lam nói.

"Mình biết rồi, chỉ cần là Trần Mạt mình vưà ý, thì mình nhất định sẽ theo đuổi đến cùng.

Cậu yên tâm đi, mình sẽ không đem hạnh phúc của mình ra nói đùa đâu!" Trần Mạt kiên định nói. "Mình cúp điện thoại đây !"

"Ừ, được, bye-bye. "

Cúp điện thoại Yên Lam xem ra thoải mái hơn nhiều, Mạt Mạt nói đúng, mình không thể không có lòng tin với bản thân như vậy. Phải hỏi trước rõ ràng, xem rốt cuộc Cận Thế Phong đối với mình chính là loại tình cảm gì, Yên Lam – nàng không dễ dàng nhận thua như vậy.

Sau khi hạ quyết tâm đi đến kết luận Yên Lam thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi tìm Cận Thế Phong.

Lúc này Cận Thế Phong đang ở dưới lầu nhà Yên Lam chuẩn bị lên lầu tìm nàng, trông thấy Yên Lam đi xuống, hắn lập tức tiến lên giữ nàng lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Anh muốn làm gì? Buông em ra." Yên Lam nhìn Cận Thế Phong ngạc nhiên nói.

"Đêm qua em đã đi đâu, em có biết, anh rất lo lắng em cho em không!" Cận Thế Phong nói.

"Anh còn có thể lo lắng em? Buồn cười, không phải em cùng anh không có quan hệ gì sao?

Người anh nên quan tâm chính là Y Lâm, chứ không phải là em, buông ra!" Yên Lam nói.

"Lam Lam, không được như thế này, khiến anh cảm thấy em không khác gì những người phụ nữ khác."

"Cái gì khác những phụ nữ kia, em đúng là giống những người đó, em cũng sẽ đố kị, em cũng biết ghen, em cũng sẽ đau lòng, em cũng sẽ thương tâm, em cũng sẽ khổ sở, đừng tưởng rằng em là thánh nhân, em chính là cũng có thất tình lục dục." Yên Lam càng nói càng lớn tiếng, nói xong ngay cả bản thân cũng phát sợ, nàng thật không ngờ mình sẽ nói như vậy.

"Lam Lam, em bình bĩnh một chút nghe anh giải thích, đêm qua cũng không phải như em nghĩ đâu, anh cùng Y Lâm như vậy cũng là bởi tuyên truyền quảng cáo cần như thế, anh không có cùng cô ta ở cùng một chỗ. Về phần vì sao phủ nhận em, anh là không muốn để phóng viên chú ý tới em, để em rước lấy phiền phức." Cận Thế Phong một mạch nói, chỉ sợ

Yên Lam không nghe hắn giải thích.

"Anh không cần cùng em giải thích, em không là gì của anh cả!" Yên Lam còn đang nổi giận nói.

Cận Thế Phong ôm chặt lấy Yên Lam, nói, "Lam Lam, bây giờ anh không muốn buông tay, em là người phụ nữ của Cận Thế Phong, đừng rời khỏi anh. Cùng anh về nhà, chúng ta về nhà ăn cơm bác Trương nấu có được hay không? Không phải em thích ăn món ăn bác Trương nấu nhất sao?"

Yên Lam nhìn ánh mắt cầu xin của Cận Thế Phong, có điểm không muốn. "Vậy, những lời anh nói là sự thật, anh cùng Y Lâm thực sự không có quan hệ gì ?"

"Anh thề, bọn anh không có bất luận quan hệ bất chính gì cả." Cận Thế Phong nói.

"Được rồi, lần này em tha thứ cho anh, nhưng mà, không được có lần tiếp theo nữa, em cũng không chịu đựng nổi nữa đâu." Yên Lam nói.

"Tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo nữa." Cận Thế Phong nắm lấy tay Yên Lam, đi về chỗ đỗ xe. Ngay khi bọn họ sắp đến nơi, thì một người đi đến trước mặt, chính là bác Trương –

hàng xóm của Yên Lam.

Hai người đồng thời nhìn về phía bà ấy, mà ánh mắt bác Trương, cũng rất rõ ràng rơi thẳng vào trên người Yên Lam.

Chỉ bất quá, bác Trương luôn luôn niềm nở, nhiệt tình lúc này thấy Yên Lam, trên mặt lại xuất hiện một sự ngượng ngùng.

"Bác Trương, chào bác! Đã lâu không gặp, gần đây bác có khỏe không?" Yên Lam chào hỏi.

"Ừ, khỏe lắm. " Bác Trương giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói. Trong khi, ánh mắt của bà hết lần này đến lần khác quét tới quét lui ở trên mặt hai người, vẻ mặt kia rất khiến người ta hoài nghi, ánh mắt khinh thường kia cùng hai người bọn họ dường như không có vấn đề gì.

"Bác Trương, bác làm sao vậy? Bác… Bác như thế nào dùng ánh mắt này nhìn cháu, có chuyện gì sao?"

"Tiểu Lam a! Bản thân cháu làm chuyện gì, cháu còn cần hỏi tới bác sao?" Bà lắc đầu, ôi, tiểu Lam đứa nhỏ này lúc nhỏ thật tốt a! Sao bây giờ thành thế này rồi? Cũng quá tùy tiện rồi, thật sự là khiến bà không có cách nào chịu được.