Tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Yên Lam, đương nhiên Yên Lam cũng biết câu chuyện như vậy là có một chút xưa cũ rồi..,nhưng mà nàng không quan tâm, nàng chính là thích cái câu chuyện này, sự đồng giao cách cảm này, "Mọi người cảm thấy câu chuyện này hơi cũ có đúng hay không? Không cần cảm thấy ngạc nhiên, câu chuyện này thoạt nghe dường như là đã cũ, nhưng mà không phải bây giờ đanh thịnh hàng loại "phục cổ phong" sao? Cái chính là dùng cái điện thoại di động này có thể giúp cho bạn tìm được hạnh phúc cuả chính mình, ta nghĩ là quảng cáo như vậy, bất kể là ai nhìn cũng có thể đoán đượ. Lẽ nào mọi người không muốn hạnh phúc sao?"

Mọi người dường như bừng tỉnh, các nhân viên nữ đang ngồi cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận lên, "Thật lãng mạn nha! Tôi thích, tôi hy vọng bạn trai của tôi có thể dùng bộ điện thoại di động này làm quà sinh nhật cho tôi, vậy chẳng phải là hắn đã nghĩ rằng tôi chính là hạnh phúc duy nhất cuả hắn sao. ^_^"

"Tôi cũng hiểu được rồi, xem ra tôi có thể cân nhắc nên mua cho bà xã cuả mình một cái."

"Mọi người, thực sự cảm thấy ý kiến này khả thi sao?" Yên Lam không mơ hồ nhìn mọi người, "Tôi chỉ là đưa ra ý nghĩ của chính mình, nếu có chỗ nào không phù hợp, xin mọi người sửa lại."

"Sẽ không đâu! Ý kiến này tốt lắm rồi! Tôi nghĩ nhìn quảng cáo mọi người sẽ không kìm được mà xúc động đâu !" Tiếng ca ngợi phía dưới liên tục không ngừng.

"Được rồi, được rồi," Cận Thế Phong lên tiếng chặn lại, nhìn Yên Lam,mỉm cười nói, "Tôi nghĩ ý kiến này của Yên Lam là hoàn toàn không sai, cho nên tôi hy vọng mọi người trong thời gian mấy ngày tới có thể đem bản dự án kế hoạch làm cho tốt. Sau đó, có thể tập trung toàn bộ tinh thần quay phim chụp ảnh rồi. Còn địa điểm, mọi người cứ chọn nơi nào tương đối tốt. Yên Lam, anh hy vọng em giúp đỡ bộ phận quảng cáo làm tốt kế hoạch lần này, em chính là người tổng phụ trách kế hoạch này, có chuyện gì cần sẽ lại trao đổi cùng anh. Được rồi, bây giờ tan họp."

Ngay sau đó tất cả mọi người về với công việc cuả mình, bắt đầu lập kế hoạch chuẩn bị dự

án.

Tan tầm, Yên Lam vẫn như mọi ngày, ở lại chờ Cận Thế Phong rồi cùng nhau về nhà. Ngẩng đầu nhìn thấy Cận Thế Phong đi ra khỏi phòng làm việc, Yên Lam liền bước đến, "Thế nào, đã xong chưa? Có thể về nhà rồi chứ."

"Xong rồi, có thể về nhà rồi. Lam Lam, hôm nay biểu hiện của em rất tốt, em làm sao mà lại nghĩ đến cái ý kiến đó, thực sự tốt lắm." Cận Thế Phong vừa đi vừa nói với Yên Lam.

"Thực ra cũng không có gì mà! Căn bản là bởi vì em rất yêu thích các câu chuyện cổ tích! Nguồn: http://truyenfull.vn

Hơn nữa, cốt truyện cuả tiểu mỹ nhân ngư lại là một bi kịch, nếu như chúng ta đem nó biến thành hài kịch, tin rằng nhất định sẽ có rất nhiều người thích thú." Yên Lam nói.

"Hoá ra là như vậy àh! Thật không ngờ em lại giống trẻ con đến vậy, thích xem truyện cổ

tích nha!" Cận Thế Phong nói giễu yên Lam.

"Vậy thì sao chứ, em chính là thích nó đấy! Anh chế giễu em! Không để ý tới anh nữa!" Yên Lam nổi giận nói.

"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận nưã, anh xin nhận lỗi được chưa." Cận Thế Phong vừa cười vừa nói. "Chúng ta nên trở về nhà đi, bác Trương hẳn là đã chuẩn bị xong cơm tối rồi đó."

Nhìn bóng dáng hai người cười đuà ầm ĩ đi về phiá bãi đỗ xe, khiến cho người khác dấy lên một loại cảm giác hạnh phúc.

Lúc ăn cơm, Cận Thế Phong lại cùng yên Lam đã nói về công việc, "Lam Lam, bắt đầu từ

ngày mai em sẽ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch quay phim quảng cáo rồi, anh nghĩ em cần cùng bộ phận thiết kế bàn bạc cho tốt một chút. Anh đã ra lệnh em sẽ toàn quyền phụ trách rồi, từ giờ trở đi em không cần phải ở bên cạnh anh nưã, em đến bộ phận thiết kế cùng mọi người hoàn thành kế hoạch này đi, dĩ nhiên anh sẽ giúp đỡ em hoàn thành. Nếu như em có yêu cầu gì cần nói, thì nói với bộ phận thiết kế ở đó, hoặc là anh cũng có thể giúp đỡ em, bất kể lúc nào." Cận Thế Phong nói.

"Em biết rồi, nhưng mà, em chưa từng làm qua công việc thế này,em sợ em làm không tốt." Yên Lam có chút lo lắng nói.

"Đừng lo, anh tin tưởng em có thể làm tốt, có anh ủng hộ em, em nhất định sẽ thành công làm tốt kế hoạch quảng cáo lần này!" Cận Thế Phong nói khích lệ Yên Lam.

"Cảm ơn anh đã ủng hộ em, em nhất định sẽ làm thật tốt." Yên Lam cảm động nói.

Sau đó Yên Lam trở lại phòng, thu xếp lại mọi thứ cuả bản thân một chút, thực ra chỉ là một số quần áo, bởi vì nàng vẫn không quen mặc những bộ quần áo có sẵn trong phòng, những thứ này nhìn qua dường như đều không phải phong cách của nàng, cho nên mặc chính đồ của mình là tốt rồi.

Cận Thế Phong mở cửa phòng Yên Lam, quan tâm nói, "Đi ngủ sớm đi, ngày mai bắt đầu bận rộn rồi, nhớ kĩ không được thức khuya quá đấy."

Yên Lam gật đầu ưng thuận nói, "Anh cũng là phải đi ngủ sớm một chút, mấy ngày nay anh cũng không có nghỉ ngơi tốt. Hôm nay, mọi chuyện đã tốt rồi thì nghỉ ngơi một chút đi! Dù sao kế hoạch quảng cáo cũng đã giải quyết xong rồi."

Cận Thế Phong cũng không quay đi, hắn bước tới trước mặt Yên Lam, nhìn vào gương mặt nàng rồi trực tiếp hôn lên nó.

Một lúc sau, Cận Thế Phong mới chiụ buông nàng ra, nói : "Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Anh cũng về nghỉ đây." Nói xong thì đi về hướng phòng vệ sinh, theo cánh cửa bên trong đi trở lại phòng mình.

Thu dọn đồ đạc đâu đó xong rồi, nàng bước đến nằm lên giường, tâm tư của nàng đều đặt ở kế hoạch quảng cáo ngày mai. Sau đó nàng đi vào phòng vệ sinh thông với gian phòng đang đóng cưả bên cạnh, tiếp tục ngâm nước tắm, rồi ngủ. Vì ngày mai chuẩn bị tinh thần tốt.

Ban đêm gió rất mát, Cận Thế Phong nhìn màn hình máy tính, hắn vẫn chưa nghỉ ngơi, chăm chú nhìn tài liệu công ty. Quan sát, ánh mắt hắn nhẹ lướt về phiá cánh cưả thông qua gian phòng bên cạnh, ngày hôm nay gian phòng đấy đang có người ở, nhưng có đúng là Triệu Ngọc Văn hay không, nhớ lúc trước, hắn là hy vọng biết dường nào Ngọc Văn có thể ở trong căn phòng do chính hắn thiết kế kia!

Từ sau khi Triệu Ngọc Văn phản bội mình, thì gian phòng kia đã không còn có ai đi vào nưã, chỉ có hắn thỉnh thoảng đi vào trong đó. Dường như cánh cửa này giống như cánh cửa trái tim hắn, trước đây nó luôn khép chặt, bây giờ có người bước vào, nhưng mà nàng liệu có thể giúp hắn giao phó đi trái tim mình?

Cận Thế Phong nhìn ngoài cửa sổ mỉm cười, có phải là rất buồn cười không, tuy rằng hiện tại là thích nàng, nhưng nàng chẳng qua chỉ là người phụ nữ mang "tính chất" tạm thời cuả

hắn mà thôi, tuy hắn đem nàng về nhà, cũng chỉ là bởi vì không muốn nàng lại vì hắn mà bị

liên luỵ chịu khổ, hẳn là không phải yêu nàng chứ? Bởi vì hắn sẽ không kết hôn nưã, hẳn là… Chỉ là như vậy thôi…