Đường Nhã Đình đứng ở nơi đó, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm về phương hướng xe chạy, hàm răng cũng nghiến chặt vào nhau khanh khách vang dội.

     Cả thời gian vừa qua, hai đứa trẻ kia vốn là của cô, tại sao Hạ Cẩm Trình lại chiếm thành của mình. Cào cào lại mái tóc của mình, khóe miệng của Đường Nhã Đình lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Nếu chuyện đã đến mức độ thế này, với cô thì còn có cái gì nữa đây! Vật của cô, không có bất kỳ người nào có thể giành được đi.

     Hừ hừ... Tiếng cười âm u lạnh người thật kinh khủng, phát ra từ giữa đôi môi của Đường Nhã Đình.

     Xe ở Hạ Cẩm Trình dừng lại ở nơi ở tạm thời. @MeBau*[email protected]@ Đây là một tòa nhà nhỏ xây hai tầng, có sân độc lập. Ở gần đó có một khu vui chơi trẻ em. Hàng ngày anh đều dẫn cả hai đứa bé ra ngoài đi dạo, chỉ hy vọng tình hình của hai đứa trẻ có thể chuyển biến tốt lên.

     Tiểu Triết và tiểu Na cúi đầu, mặc cho ba ba ôm lấy mình, sau đó máy móc đi vào cửa. Hạ Cẩm Trình kiên nhẫn giúp bọn trẻ tắm rửa, thay quần áo giầy dép. Ba cha con cùng ở trong phòng khách. Hạ Cẩm Trình cố gắng giao tiếp cùng với hai đứa con, thế nhưng cả hai nhóc con kia lại rất ít khi trả lời.

     "Các con có biết hay không dì Diệu Tinh sắp kết hôn rồi đó!" Hạ Cẩm Trình nhẹ nhàng nói với hai đứa trẻ. Tiểu Na từ từ ngẩng đầu lên.

     "Vậy thì Alice sẽ sao đây?" Tiểu Na lễ phép hỏi lại.

     "Tiểu Na muốn gặp Alice sao?" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Hạ Cẩm Trình mừng rỡ. Anh chỉ là tùy tiện nói ra một câu, không nghĩ tới vậy mà đã làm cho tiểu Na có phản ứng lại.

     "Chỉ có mỗi Alice là không ức hiếp con, nguyện ý chơi cùng với con!" Tiểu Na nói đầy tủi thân: "Ba ba, tiểu Na, cực kỳ xấu xí có phải hay không?" Tiểu Na hỏi, hai giọt nước mắt tí tách rơi ra.

     "Ai nói vậy?" Hạ Cẩm Trình lắc đầu: "Tiểu Na là công chúa, là bảo bối xinh đẹp, dễ thương nhất của ba ba. Tiểu Na, ba ba bảo đảm với con, nhất định rồi con sẽ tốt hơn!"

     "Vâng!" Tiểu Na gật đầu một cái lại cúi đầu. Tốt, cụ thể từ này có ý nghĩa gì, đối với bọn trẻ mà nói, vẫn còn có chút sâu sắc và mờ ảo.

     ********************

     Đường Nhã Đình mang theo khẩu trang thật dầy, từ cửa sổ nhìn quanh vào bên trong, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn nhìn lên hai khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ quen thuộc ở trước mặt mình. Đường Nhã Đình cũng không sao khống chế nổi nước mắt của bản thân mình được nữa. Ở trên mặt hai đứa bé không hề có nụ cười, tựa như đang tràn đầy sợ hãi đối với hết thảy chung quanh mình vậy. Đè ép thật chặt lên ngực, Đường Nhã Đình cảm giác mình đau đến không cách nào hô hấp nổi. Cô vươn tay ra, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ in hình ở trên lớp thủy tinh, Đường Nhã Đình lại càng không có cách nào khống chế được tâm tình của mình nữa.

     Không được, lúc này cô chỉ muốn dẫn hai đứa con của mình rời đi khỏi nơi này, vĩnh rời đi xa. Tiểu Na khóc, tại sao con bé lại phải khóc như vậy? Có phải là tên khốn Hạ Cẩm Trình kia đã có điều gì ức hiếp con bé rồi hay không? Bởi vì tiểu Na là con gái của Đường Nhã Đình cô. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Cho nên Hạ Cẩm Trình mới không thích tiểu Na, chuyển sự đối với cô đến trên người tiểu Na như vậy.

     Hạ Cẩm Trình chỉ lo chăm sóc cho bảo bảo của mình, không hề lưu ý đến bóng người lúc này đang lén la lén lút ở ngoài cửa sổ.

     "Chúng ta đi đến trong sân đá cầu có được hay không!" Hạ Cẩm Trình xoa xoa tóc của Tiểu Triết.

     Hai đứa bé gật đầu một cái. Vào lúc này điện thoại trong phòng lại vang lên. "Ba ba đi nghe điện thoại nhé! Không được chạy loạn, nhớ chưa?" Hạ Cẩm Trình không yên lòng cũng dặn dò, xoa xoa tóc của hai đứa trẻ. Hai đứa bé chậm rãi xoay người đi ra khỏi cửa.

     Giờ phút này, ánh mặt trời phía ngoài cũng không lớn lắm, phía sau bọn bọn bên cạnh khóm hoa còn có mấy con bướm đang bay tới bay lui. Nhưng mà đối với hết thảy những thứ này, cả hai đứa bé cũng không hề có chút hứng thú nào. Cả hai đứa trẻ chẳng qua cứ cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình.

     Nhìn thấy hai đứa bé đi ra ngoài, hô hấp của Đường Nhã Đình gần như đều muốn ngưng lại. Đôi môi của cô cứ mấp máy, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Đường Nhã Đình chỉ đành phải chạy lên phía trước, một phát ôm lấy tiểu Na khoảng cách đang ở gần mình nhất.

     "A!" Đột nhiên có người nhô ra dọa sợ đến hai đứa bé cùng oa oa kêu to.

     "Tiểu Na, đừng sợ, đừng sợ!" Đường Nhã Đình che miệng đứa trẻ. "Mẹ đây mà, là mẹ đây mà!" Đường Nhã Đình nói xong, nhưng lại không giải thích hoàn hảo. Cô giải thích xong, thậm chí đến cả Tiểu Triết cũng khóc lớn lên. Tiếng gào thét bén nhọn của đứa trẻ đâm vào màng nhĩ Đường Nhã Đình, khiến trong đầu cô đau nhói.

     "Tiểu Triết, tiểu Na. Đừng sợ. Là mẹ đây mà, mẹ đây!" Đường Nhã Đình vừa khóc vừa bụm chặt lấy miệng của mình: "Tiểu Na, tại sao trời nóng thế này mà con lại mặc nhiều áo như vậy. Hả? Mẹ giúp con cởi ra nào." Đường Nhã Đình nói xong liền mạnh mẽ cởi chiếc áo khoác của con gái ra.

     "A…" Hành động của Đường Nhã Đình đã làm kinh động cả hai đứa trẻ: "Ba ba, ba ba..." Tiểu Triết kêu to.

     "Không được kêu!" Đường Nhã Đình che miệng con trai của mình lại. Đứa trẻ khóc ô ô, nhưng lại không kêu lên được thành tiếng. Đường Nhã Đình kéo con lại thật chặt. Khi nhìn thấy những vết sẹo trên cánh tay của tiểu Na, trong lòng của cô co rút đau đớn một hồi.

     Hạ Cẩm Trình nghe thấy tiếng kêu của hai đứa con, vội vội vàng vàng từ trong phòng lao ra. Nhìn thấy tiểu Na bị một người phụ nữ kèm hai bên thật chặt, trong lòng của anh cả kinh: "Buông con bé ra!" Hạ Cẩm Trình kêu to.

     Nghe thấy tiếng hét của Hạ Cẩm Trình, Đường Nhã Đình căm hận ngẩng đầu lên, lại càng ôm con gái chặt hơn.

     "Đường Nhã Đình!" Hạ Cẩm Trình cả kinh, thế nào lại là cô ta? Đột nhiên anh nhớ tới lời nhắc nhở của Tiêu Lăng Phong. "Shit!" Hạ Cẩm Trình thầm mắng bản thân. Thế nào lại nhanh như vậy. Anh thầm trách cứ chính mình đã quá mức khinh thường: "Đường Nhã Đình, cô mau buông tay, thả tiểu Na ra!"

     "Buông con bé ra ư?" Đường Nhã Đình giống như nghe thấy chuyện cười vậy: "Đây là con gái của tôi, tại sao tôi lại phải buông con bé ra chứ?" Liếc nhìn Hạ Cẩm Trình một cái, Đường Nhã Đình dỗ dành con gái ở trong ngực mình đang khóc thất thanh: "Tiểu Na đừng sợ, mẹ tới đón con đây! Cũng sẽ không có người bắt nạt con nữa!"

     "A…, a…” Tiểu Triết càng không ngừng kêu to hơn, tiếng kêu của thằng bé cũng đã khàn khàn. Hạ Cẩm Trình vội vội vàng vàng chạy tới ôm lấy con trai.

     "Anh buông thằng bé ra!" Thấy Hạ Cẩm Trình ôm lấy đứa trẻ, Đường Nhã Đình kêu to, lực đạo trên tay cũng có chỗ bị buông lỏng, tiểu Na thừa dịp khe hở này, liền mở to hai hàm răng, hung hăng cắn vào tay Đường Nhã Đình. Đường Nhã Đình kêu lên một tiếng, rút tay ra ngoài. Nhân cơ hội ấy, Tiểu Na bỏ chạy đi, nhưng vì quá mức gấp gáp, dưới chân không vững cho nên cô bé thẳng tắp ngã ra trên mặt đất.

     Ô...

     "Tiểu Na!" Không để ý đến ngón tay của mình đang chảy máu, Đường Nhã Đình một phát ôm lấy đứa trẻ: "Đừng rời bỏ mẹ, không nên rời khỏi mẹ!" Đường Nhã Đình ôm thật chặc lấy con gái: "Mẹ yêu con mà!"

     "Ô ô..." Tiểu Na lớn tiếng khóc, "Ba ba cứu con, thật là đau, thật là đau..." Tiểu Na lớn tiếng khóc.

     "Bảo bối, không đau, không đau! Mẹ nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng!" Đường Nhã Đình nói lấy lòng xong, thổi một chút lên trên cánh tay nhỏ bé của con gái.

     "Buông ra, buông ra! Cô là người xấu, cô là người xấu!" Tiểu Na mạnh mẽ giùng giằng: "Ba ba, đau đau..."

     "Đường Nhã Đình, cô mau buông con bé ra một chút, nhanh lên, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!" Hạ Cẩm Trình lớn tiếng kêu.

     "Báo cảnh sát ư?" Đường Nhã Đình cười khanh khách: "Anh đi báo cảnh sát đi!" Đường Nhã Đình cười to: "Dù sao tôi cũng đã là tử tội rồi. Còn có thể tồi tệ hơn đến mức nào nữa chứ?" Đường Nhã Đình nói xong lại ôm lấy tiểu Na thật chặt: "Bọn họ là con của tôi, anh mau đưa Tiểu Triết cho tôi!" Đường Nhã Đình kêu to, nhìn Tiểu Triết đang núp ở trong ngực Hạ Cẩm Trình. Cô vươn tay ra: "Tiểu Triết, hãy đến đây với mẹ nào!" Đường Nhã Đình cười, thế nhưng là nụ cười của cô, ở trong mắt đứa trẻ lại chính là sự khủng bố kinh người...

     "Không muốn, tôi không muốn!" Tiểu Triết đột nhiên kêu to giống như bị nổi điên."Người xấu, cô là người xấu… Thật là nhiều máu, ba ba… thật là nhiều máu..."