Diệu Tinh mang theo Al­ice đến sân bay. Tính ra, bởi vì công việc quá bận rộn, nên cũng đến gần một năm rồi cô vẫn chưa gặp lại cha mẹ của mình. Bàn tay Diệu Tinh có chút run lên, chưa từng bao giờ cô khẩn trương như thế. Giống như từ khi ra đời tới nay, người chưa từng gặp mặt không phải là Al­ice mà chính là cô vậy.

     "Cậu khẩn trương cái gì chứ?" Tịch Mạt vỗ vỗ lên bả vai Diệu Tinh: "Buông lỏng một chút đi!"

     Ừ. Diệu Tinh gật đầu một cái. Giữa đám người, bóng dáng của ba mẹ cô đã xuất hiện. Thoáng một cái bọn họ đã nhìn thấy con gái của mình đã đứng chờ ở nơi đó. Ở bên cạnh con gái của mình, bọn họ nhìn thấy một cô gái nhỏ phấn điêu ngọc mài (*). 

(*) Phấn điêu ngọc mài (Phấn điêu ngọc trác): Thành ngữ. Cụm từ miêu tả dung mạo của các cô gái trẻ thời cổ. Miêu tả cô gái có gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa

     "Diệu Tinh!" @MeBau*[email protected]@ Khương Ngọc Khiết gọi từ đằng xa, bước nhanh đi về phía con gái: "Thế nào mà bộ dáng của con lại gầy thành như vậy?" Bà đau lòng ôm lấy gương mặt của con gái.

     "Mẹ, con không sao." Diệu Tinh lắc đầu một cái.

     "Sao không thấy Car­los cùng tới vậy?" Khương Ngọc Khiết hỏi.

     Diệu Tinh hơi sửng sốt một chút. "Ách... Vì anh ấy quá bận rộn." Diệu Tinh cười khan một tiếng. “Mẹ hãy nhìn một chút, đây là Al­ice!" Diệu Tinh nói xong liên tục không ngừng kéo con gái mình đến trước mặt: "Al­ice, con chào bà ngoại đi!"

     "Cháu chào bà ngoại!" Al­ice ngọt ngào mở miệng nói.

     Quả nhiên đứa nhỏ đã dời được sự chú ý của Khương Ngọc Khiết. Khương Ngọc Khiết nhìn sang Trình Ngự một chút, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on sau đó bà xổm xuống, đưa bàn tay hơi run rẩy ra từ từ ôm lấy gương mặt của cô bé. Cô bé này chính là cháu gái ngoại của hai người bọn họ đây. Khương Ngọc Khiết không thể khống chế được nước mắt của mình, bà ôm cô bé vào trong ngực.

     "Bà ngoại, bà làm sao vậy?" Cô bé để mặc cho bà ngoại ôm, bàn tay nhỏ bé khe khẽ vỗ về vuốt ve sau lưng bà ngoại: "Bà ngoại không khóc. Al­ice rất yêu bà ngoại!" Cô bé nói xong liền hôn nhẹ lên gương mặt của Khương Ngọc Khiết.

     Trình Ngự cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ chính là một sự vui mừng ngoài ý muốn. Cho tới nay bọn họ cũng vẫn tin rằng đứa nhỏ chết. Nhưng mà có ai ngờ được, đứa nhỏ lại không bị chết, không những thế còn sống đáng yêu, hoạt bát như thế...

     "Ông ngoại." diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Al­ice kêu lên giòn giả.

     "Ai!" Trình Ngự mừng rỡ đáp lại, sau đó ôm lấy Al­ice một cái, hôn cháu gái liên tục 

     Diệu Tinh nhìn Tịch Mạt một chút. Dường như cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu như ba ba cũng hỏi cô chuyện về Car­los, cô thật sự không biết nên ứng phó thế nào…

     "Chú, dì. Hai người đi đường thật cực khổ rồi, chúng ta cũng không nên đứng mãi ở chỗ này!" Tịch Mạt đỡ Khương Ngọc Khiết, trong lòng không nhịn được than thở, vừa mới xuống máy bay hai người đã liền hỏi ngay Car­los. Có thể thấy được trong lòng hai ông bà lão này đã nhận định Car­los chính là con rể rồi! Như vậy Tiêu Lăng Phong, anh ấy phải làm sao...

     Trong căn hộ. Diệu Tinh đã dỗ cho Al­ice ngủ, sau đó cô đi tới trong phòng khách. Sắc mặt của ba mẹ cô cũng không được thoải mái. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Như vậy mọi chuyện xảy ra ở nơi này không phải là bọn họ hoàn toàn không hề hay biết gì.

     "Ba ba, mẹ hai người cũng đi nghỉ ngơi thôi!" Giọng nói của Diệu Tinh rất nhẹ nhàng, rất có hương vị của người làm việc trái với lương tâm.

     "Chuyện của con và Car­los như thế nào rồi?" Khương Ngọc Khiết hỏi. Dĩ vãng cho dù là anh có bận rộn như thế nào đi nữa, cũng chưa từng bao giờ xuất hiện tình huống giống như ngày hôm nay.

     Hô hấp của Diệu Tinh hơi ngừng một chút, cô cũng biết mình “chạy trời không khỏi nắng” (nguyên văn “chạy trốn không được”) rồi: "Không có chuyện gì đâu mẹ! Mẹ, người đã nghĩ nhiều rồi, anh ấy chỉ là có chút bận rộn thôi!" Diệu Tinh cười, sau đó lặng lẽ đút tay vào trong túi áo. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Cô chỉ sợ ba mẹ sẽ nhìn thấy rồi hỏi chuyện về chiếc nhẫn trên tay kia.

     "Diệu Diệu! Ta là mẹ của con, con có chuyện gì lại có thể giấu giếm được mẹ hay sao?" Khương Ngọc Khiết hỏi.

     Diệu Tinh cắn cắn đôi môi. Lặng lẽ thoáng nhìn sang ba ba.

     "Thôi được rồi! Diệu Diệu con nó cũng đã mệt mỏi rồi, bà cũng không cần càm ràm thêm chuyện gì nữa, đi nghỉ ngơi đi!" Trình Ngự vỗ vỗ bả vai vợ của mình, sau đó tự mình đứng dậy trước, đi trở lại phòng ngủ. 

     Khương Ngọc Khiết nhìn sang con gái: "Con cũng đã là người lớn rồi, có rất nhiều chuyện, chính bản thân con phải suy nghĩ cho kỹ càng!" Khương Ngọc Khiết nói xong cũng rời đi. Ý ở ngoài lời không phải là không nên quên quá khứ, không nên quên chỗ nãy đã xảy ra những chuyện gì.

     Diệu Tinh vô lực ngồi xuống. Suy nghĩ thật kỹ càng, vấn đề này ngay lúc đó không phải là cô đã suy nghĩ cân nhắc rất nhiều lần rồi hay sao. Dùng sức thở dài một hơi, Diệu Tinh vò vò mái tóc của mình. Kể từ ngày hôm đó, sau khi cô đã phát tiết ra cùng với Tiêu Lăng Phong, thì trong lòng cô đã không hề còn thấy khoa chịu như vậy nữa. Cô cảm thấy trong người đã thoải mái hơn rất nhiều… Chỉ có điều, trái tim cũng dần dần bắt đầu nghiêng về...

     Tiếp tục như vậy,  Trình Diệu Tinh, mày nên làm cái gì bây giờ?

      Vào buổi trưa ngày hôm sau, Car­los mang theo Tiểu Duệ xuất hiện ở cửa nhà. Nhìn thấy Car­los, rốt cuộc Khương Ngọc Khiết đã có mấy phần yên tâm. Chuyện có lẽ không đến nỗi tồi tệ như vậy, trong lòng của bà đã nhận định, chỉ có Car­los mới chính là người thích hợp với con gái của bà.

     "Chú, dì! Cháu thật rất xin lỗi! Ngày hôm qua cháu quá bận rộn, không thể đi đến sân bay đón hai người được!"

     "Cháu xem kìa, lại nói ra những lời nói gì vậy!" Khương Ngọc Khiết nói vẻ giận trách, "Đương nhiên là phải coi sự nghiệp chính là quan trọng nhất. Huống chi thành phố T này cũng coi như là nhà của chúng ta rồi, không cần thiết phải huy động nhiều người ra đó làm gì!" Khương Ngọc Khiết cười vẻ hài lòng: "Công việc chắc là rất khổ cực phải không? Xem người cháu đã gầy thành hình dáng gì rồi. Cần phải chăm sóc cho thân thể thật tốt, như vậy cháu mới có thể chăm sóc được cho Diệu Diệu chứ!"

     "... Dạ, cháu sẽ ạ!" Car­los khẽ cười cúi đầu, sau đó thu lại nụ cười. Diệu Tinh ôm Al­ice, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của con gái, che dấu sự mất tự nhiên của mình.

     Lúc này nói chuyện đến cái đề tài này, quả nhiên là rất nhạy cảm.

     "Mẹ!" Al­ice ngẩng đầu. Tại sao cái chú này lại tới vậy nhỉ? "Con không muốn ở chỗ này, con muốn đi tìm ba ba." Một câu nói kia của đứa trẻ, trong nháy mắt đã làm cho không khí lạnh xuống. Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này. Khương Ngọc Khiết oán giận nhìn con gái một cái, tại sao cô lại có thể     để cho đứa nhỏ nói ra những lời như vậy.

     "Al­ice, xin chào cháu!" Car­los cười. "Chúng ta cùng với mẹ cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, có được hay không!"

     "Cháu không muốn, cháu liền muốn đi tìm ba ba!" Al­ice từ trong ngực Diệu Tinh trượt xuống.

     "Al­ice ngoan, con không nên làm náo loạn như vậy!" Diệu Tinh kéo con gái qua. "Car­los, anh không nên để ý đến lời nói của con bé!" Diệu Tinh cười cười vẻ áy náy.

     "Mẹ, ba ba đối với mẹ tốt như vậy, tại sao mẹ lại còn muốn sống chung một chỗ cùng với một chú khác như vậy?" Cô bé phồng cái miệng lên: "Ba ba cũng bị thương, mẹ cũng không chăm sóc cho ba. Ba ba mỗi ngày đều ở dưới lầu, mẹ cũng không để cho ba đi vào..." 

     "Al­ice, con muốn mẹ phải tức giận rồi đấy!" Diệu Tinh cau mày.

     "Mẹ chỉ muốn làm mẹ người khác, mẹ không thương con nữa rồi !" Ô ô... Cô bé nói xong dĩ nhiên cũng òa lên khóc, giống như chính mình thật đã bị thất sủng vậy.

     "Al­ice!" Diệu Tinh kéo con gái vào gần hơn trong ngực của mình. Nhưng khi cô kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé xuống thì thấy, trên mặt của con gái làm gì có chút nước mắt nào. Trên trán Diệu Tinh nhất thời toát ra vạch đen, rốt cuộc là ai dạy con bé như vậy chứ!

     "Mẹ..." Thấy đã bị khám phá, cô bé dứt khoát nhào vào trong ngực mẹ của mình, lỗ mũi cứng rắn bị đụng vào trên người Diệu Tinh. Sau đó lỗ mũi bị đau xót, nước mắt liền xoạch một cái, tí tách rơi ra.

     "Al­ice ra với bà ngoại nào!" Thấy cháu gái nhỏ yêu quý của mình  khóc như vậy, Khương Ngọc Khiết vội vàng kéo đứa nhỏ lại với mình: "Alice ngoan, đừng khóc!"

     "Bà ngoại, cháu nghĩ muốn ba ba." Cô bé khóc, thân thể nho nhỏ còn còn rung theo từng tiếng nức nở nghẹn ngào. Diệu Tinh nhức đầu nhìn con gái. Con bé tuổi không lớn lắm, nhưng ngược lại, kỹ thuật diễn xuất thật sự là rất tốt. Đột nhiên Diệu Tinh nhớ lại thời điểm nghỉ phép ở biệt thự, khi ấy cô đã hỏi Tiêu Lăng Phong thích con trai hay là con gái. Khi đó cô hi vọng đứa nhỏ sẽ giống như người cô của nó vậy. Tiêu Lăng Phong lại một hớp phủ quyết, tuyệt đối không muốn giống như Tịch Mạt. Bây giờ nhìn lại con gái, đây quả thực là chỉ có hơn chớ không thể kém.

     "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa! Chúng ta trước đi ăn cơm đã, cơm trưa xong mẹ sẽ đưa con đi tìm ba!" Diệu Tinh đầu hàng, mặc dù cô biết cô nhóc này chỉ là giả bộ, nhưng khi nhìn con gái khóc thành như vậy, cô vẫn rất không đành lòng.

      Car­los nước mắt lưng tròng ôm Tiểu Duệ vào trong ngực. Thật sự đã  đến thời điểm phải làm một sự lựa chọn rồi! Em đã không biết phải lựa chọn như thế nào, như vậy Diệu Tinh. Để anh tới...