Diệu Tinh không biết mình làm thế nào đã rời khỏi được Thiên Tuấn, cả người cô dường như đều như sắp bị lấy hết sức lực rồi. Lãnh Liệt nói, thắng xe của Tiêu Lăng Phong bị người ta phá hư, nói anh đã bị người ta thiết kế, còn nói, năm đó Tiêu Lăng Phong cũng giống như thế này, thiếu chút nữa cũng đã bị chết rồi...

Chặn tay lên ngực để ngăn lại thật chặt, Diệu Tinh vô lực ngồi xổm xuống, sau đó kêu to lên một tiếng đầy bi thương, đau đớn...

"A!..." Tiếng kêu của Diệu Tinh giống như một còn dã thú bị thương. Cảm giác khó chịu trong lòng đã làm cho cô sắp nổi điên lên rồi. Diệu Tinh không để ý đến hình tượng ngồi ở ven đường, chôn mặt ở trong khuỷu tay mà bật khóc lên thành tiếng, bất kể ánh mắt kinh ngạc người đi đường, nhưng chẳng qua là cũng không có ai để ý tới mà tiến lên để an ủi người đang khóc. @MeBau*[email protected]@  Diệu Tinh khóc cho đến lúc tất cả những gì không vui ở trong lòng đều đã phát tiết hết ra ngoài.

Tâm tình phiền muộn không phải chỉ có một mình Diệu Tinh, tâm tình của Car­los cũng không được tốt. Khi đến nơi đó, có lẽ tâm tình của anh lại càng hỏng bét hơn, trái tim lại càng thấy đau hơn. Ngồi ở trong quán rượu. anh cứ một chén tiếp một chén uống rượu. Nhưng dù trước mắt anh đã tràn đầy những cái ly rỗng không, anh vẫn như cũ cũng không hề có một chút men say, ngược lại, càng uống lại càng thấy tỉnh táo hơn. Nhất là những lời nói của Lương Tịch Mạt, không lúc nào có thể làm cho anh coi như thật sự giống như chưa từng xảy ra được! Những lời nói của Tịch Mạt nói gần nói xa đều nói đến chuyện của Diệu Tinh, nhấn mạnh vào ý Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh mới đúng là người yêu của nhau. Anh cũng đã từng hối hận vì mình đã trở lại đây, cũng hối hận vì đã mang theo Diệu Tinh trở lại. Thậm chí anh còn cảm thấy chính ra Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh đã là quá khứ rồi. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Nhưng mà tại sao anh ta lại vẫn còn muốn tới làm đảo loạn cuộc sống của anh và Diệu Tinh, tham gia vào tình cảm của bọn họ. Bây giờ nghĩ lại... thật ra thì người đã tham gia vào đó, lại chính là bản thân anh đi...

"Tôi có thể ngồi xuống đây được không?" Theo một giọng nói vang lên, một cô gái trên người bộ váy áo màu đỏ trang điểm nóng bỏng xuất hiện ở bên người Car­los, không đợi anh gật đầu đồng ý, cô gái đã ngồi xuống.

"Nơi này đã có người!" Car­los chán ghét ngẩng đầu nói.

"Tôi đã quan sát thật lâu, xác định không ai thì tôi mới tới đây." Cô gái nói xong đưa tay ra trước cầm lên một ly rượu ở trước mặt Car­los, so với cách trang điểm đậm ở trên mặt, ngón tay ngược lại, nhìn lại trắng trong và thuần khiết hơn. Car­los ngẩng đầu lên nhìn cô gái không mời mà tới này.

"Anh yên tâm, không phải là tôi tới tìm anh để làm cái chuyện tình một đêm đâu. Cô gái nói ra một câu kinh người. "Bất quá... Car­los tiên sinh thật đúng là quý nhân hay quên chuyện rồi, tôi nhớ được, chúng ta ra mắt nhau rồi mà!"

Nghe lời này. Car­los mới mơ hồ nhớ lại, người này nhìn rất quen mắt. Cô gái này không phải là người phụ nữ ở bên cạnh Mộ Sở hay sao, tại sao lại ở chỗ này.

"Tựa như đang nghĩ tới đâu đâu ấy!" Dương Nhược Thi cười lên khanh khách: "Thế nào mà anh lại một mình ra ngoài vậy. Diệu Tinh không có thời gian cùng với anh hay sao?"

Car­los nắm chặt tay lại.

"Anh đừng vội nổi giận, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Dương Nhược Thi nói xong nhấp một ngụm rượu, động tác nhàn nhã thuần thục đến mức làm cho Car­los cũng phải than một tiếng vì sợ hãi.

"Nếu tôi nhớ không lầm, cô chính là vợ của Mộ Sở đúng không? Không phải là cô cũng một mình chạy đến đây giống như tôi đó sao?" Car­los nói lại vẻ đầy trào phúng.

"Tại sao anh lại không nói tôi đi tìm kiếm niềm vui?" Dương Nhược Thi cười không chút tâm cơ nào, giống như những lời nói này không phải là một câu nói giễu cợt vậy..., Người ở xa nhìn lại thấy bộ dạng bọn họ giống như đang nói chuyện phiếm, đang cùng nhau nói xấu việc nhà hay bạn bè vậy.

Car­los cũng không lên tiếng. Mặc dù thời gian anh tới thành phố T này không lâu, nhưng mà đối với tình trạng hôn nhân của tiểu thư nhà Dương thì anh vẫn còn có chút nghe thấy.

"Cảm giác của anh đúng là làm cho tôi phải cảm động lây đó!" Dương Nhược Thi cười khẽ một tiếng: "Chúng ta cũng là người giống nhau!"

"Tôi và cô không hề giống nhau. Lúc đầu, không sẽ vì tư lợi của bản thân mà không chừa thủ đoạn nào!" Car­los tịnh không hề che dấu sự chán ghét của mình chút nào. Năm đó trong chuyện của Diệu Tinh, người phụ nữ  này cũng có không ít sự cản trở ở bên trong.

Ha ha... Dương Nhược Thi cười khanh khách: "Anh cũng là một người vô cùng chân thật,... biết đả thương người khác vô cùng chân thật." Dương Nhược Thi để cái ly xuống: "Thật ra thì... Biết rất rõ ràng sẽ không thuộc về mình, vừa khổ sở coi chừng thì có gì tác dụng gì đâu!" Dương Nhược Thi phối hợp nói: "Giống như lời anh đã nói đó, tôi là vợ của Mộ Sở, nhưng mà... Ở đêm thời điểm đêm khuya vắng người, lại ở chỗ này uống rượu, cùng nói chuyện tình cảm cùng với người đàn ông khác!" Dương Nhược Thi nói xong, có chút khổ sở: "Năm năm qua, thật ra thì có nói thì anh cũng không thể tưởng tượng nổi đâu. Tôi ở bên người Mộ Sở suốt gần tám năm, tình huống không phải là chỉ có một loại. Anh cảm thấy, dùng năm năm, tám năm cũng không có thể thay đổi được sự vật, vậy ở trong một đêm lại có thể sẽ thay đổi được hay sao?" Dương Nhược Thi nhẹ nhàng nói ra một câu. Bàn tay của Car­los run lên mạnh mẽ. 

"Tôi đã từng nói, cho dù Mộ Sở không thương tôi, thì tôi cũng vậy nhất định phải lấy được anh ấy! Chỉ cần tôi yêu anh ấy, anh ấy ở bên cạnh tôi là đủ rồi! Thế nhưng mà... Khi anh nhìn thấy người yêu của mình thống khổ, tư vị như vậy... Car­los, anh có thể nhận thức được không?"

"Rốt cuộc là cô muốn nói về cái gì?"

"Có lúc, buông tay, cũng không phải là mất, mà chính là một loại biểu hiện của tình yêu! Tôi không nghi ngờ việc anh yêu Diệu Tinh, nhưng mà không phải yêu một người chính là hi vọng cô ấy được hạnh phúc hay sao? Chắc anh cũng hi vọng Diệu Tinh được hạnh phúc chứ!"

"Tôi có nên tin tưởng lời nói của cô được sao? Hoặc nói cách khác... Tôi không thể không hoài nghi dụng ý của cô.

"Anh đương nhiên có thể hoài nghi." Dương Nhược Thi cũng không phiền não, phảng phất như đã thành thói quen rồi vậy: "Tôi, Dương Nhược Thi này biết mình không phải là loại người tốt đẹp gì! Chuyện xấu tôi đã làm được cũng không thiếu, Thế nhưng nà... thật sự đã làm cho tôi cảm thấy áy náy..." Dương Nhược Thi cười khẽ một tiếng: "Lời nói ngày hôm nay, tôi biết anh nhất định có thể nghe lọt. Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong, bọn họ có thể có được như ngày hôm nay thật sự rất không dễ dàng. Tình cảm của bọn họ cũng không phải là người ngoài nào cũng có thể lý giải được. Về phần anh ở đây toan tính cái gì đó, nếu nói là sự tổn thương, Diệu Tinh cũng đã không thèm để ý rồi, anh còn có cái gì không thể quên được..." Dương Nhược Thi nói xong thì đứng dậy rời đi.  Cô tiến đến gần một người đàn ông  đi theo ông ta rời đi.

Trong quán rượu tiếng âm nhạc to như vậy mà tựa như hết thảy toàn bộ cũng như đã biến mất hết vậy. Car­los duy trì thật lâu động tác trước đó của mình. Anh đau lòng... Nỗi đau ấy cứ một tấc một tấc lan tràn ra. Tất cả mọi người đều đang khuyên anh. Hãy buông tay đi! Diệu Tinh, không thuộc về anh.

Đúng vậy! Dùng năm năm cũng không có thể thay đổi được một lần, vậy thì cái cơ hội cuối cùng duy nhất kia cũng có thể thay đổi được gì đâu! 

Car­los mang theo một thân mùi rượu về đến nhà. Đêm đã khuya, Tiểu Duệ vẫn chờ anh ở trong phòng khách như cũ.

"Thế nào mà con còn chưa đi ngủ vậy?" Nhìn thấy con trai, trong lòng Car­los chợt run lên một cái.

"Con đang đợi ba!" Tiểu Duệ chớp chớp ánh mắt tỉnh táo, hiển nhiên cậu bé đã đợi cha mình thật lâu, mạnh mẽ chống đỡ thật lâu... 

"Có chuyện gì sao?" Car­los ôm Tiểu Duệ vào trong ngực mình.

"Có phải là ba đã cãi nhau với mẹ hay không?" Tiểu Duệ hỏi. "Mẹ tránh ở trong phòng một mình thật lâu, lúc trở lại, ánh mắt của mẹ cũng hồng hồng." Tiểu Duệ nói xong liền cúi đầu xuống: "Ba, có phải là mẹ đang suy nghĩ đến bảo bảo của mình hay không?"

"..."

"Bảo bảo không được gặp mẹ của mình như vậy rất đáng thương!" Tiểu Duệ thấp giọng nói một câu. Cậu cũng đã từng bị người bạn nhỏ của mình cười nhạo, khi đó cậu đã khóc hỏi Diệu Tinh tại sao mẹ lại có thể nhẫn tâm bỏ lại cậu, một mình đi đến một địa phương xa xôi như vậy. Khi ấy, mẹ Diệu Tinh đã nói, trong lòng của mẹ cậu nhất định là rất bất đắc dĩ! "Là một người mẹ thì ai cũng yêu con của mình, cho nên... mẹ Diệu Tinh cũng sẽ rất bất đắc dĩ với con của mình, có phải hay không..."

Car­los thất bại thuận thế ngồi xuống ở trên sàn nhà, lời nói vô tâm của đứa nhỏ..., lại một lần nữa chứng minh, anh có bao nhiêu ích kỷ. Anh chỉ để ý việc mình yêu Diệu Tinh, không muốn mất đi cô, tuy nhiên anh lại không nghĩ tới cảm thụ của Diệu Tinh.

Như vậy, vậy có phải anh thật sự nên buông tay, để cho cô cùng người mình yêu ở chung một chỗ, sống cuộc sống hạnh phúc hay không... Có phải thật sự chỉ cần nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc, cũng là một hạnh phúc hay không...