Khi Diệu Tinh trở lại biệt thự thì lúc này đã là đêm khuya. Gần đây Car­los luôn ở tại nơi này, nhưng mà đèn ở trong phòng vẫn tối đen. Nói vậy thời gian này chắc Tiểu Duệ và Car­los đã đi ngủ rồi! Diệu Tinh nhẹ nhàng mở cửa, nhón chân nhẹ nhàng đi vào.

"Anh về rồi sao!" Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng nói dọa Diệu Tinh giật mình. Cô nhìn về phía tiếng nói vọng đến, vừa vặn thấy ánh đèn sáng lên. Car­los đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô. Trên mặt của anh tràn ngập sự mệt mỏi, quần áo trên người anh vẫn chưa từng được thay đổi. Hiển nhiên, ngay sau khi anh tan việc anh đã ngồi ở chỗ đó rồi.

"Ừ!" Hồi lâu, Diệu Tinh mới mở miệng nói tiếp: @MeBau*[email protected]@ "Thế nào mà anh vẫn còn chưa nghỉ ngơi vậy?" Diệu Tinh đổi giầy đi tới. "Anh đã ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn!" Car­los thực thà nói. Hôm nay anh cố ý trở lại sớm một chút, nghĩ muốn ăn mừng một chút, rốt cuộc Diệu Tinh đã  đáp ứng lời cầu hôn của anh. Thế nhưng mà khi vào đến cửa, anh lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệu Tinh đâu cả. Trong phòng ngủ bừa bãi loạn xạ, hiển nhiên là cô đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Cô đã đi nơi nào vậy? Hiển nhiên, là cô không đến công ty làm việc. Nơi cô có thể đi được cũng chỉ có bệnh viện. Nghĩ đến cô đi đến gặp Tiêu Lăng Phong, trong ngực trong liền bắt đầu thấy khó chịu đau đớn. Diệu Tinh không có ở đây, thậm chí cũng chưa từng trở lại. Anh đã ngồi đó mãi cho đến rất khuya, sau đó… cho đến bây giờ…

"Để em đi lấy ít đồ giúp anh. Tiểu Duệ đã ăn rồi chứ?" Diệu Tinh nói xong liền đi về hướng phòng bếp. Car­los trước một bước đã bắt được cổ tay của Diệu Tinh.

"Không cần!" Car­los nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Diệu Tinh: "Em đi đến bệnh viện rồi hả?"

"… Vâng!" Diệu Tinh gật đầu,[email protected]*dyan(lee^qu.donnn), giống như là đã làm sai một chuyện gì đó, giờ phút này Diệu Tinh thật sự cực kỳ áy náy, nhưng cô lại không biết phải nói tránh đi như thế nào.

"Tiêu Lăng Phong có khỏe không?" Car­los từ từ buông Diệu Tinh ra. "Hình như hôm nay em đi có vẻ rất vội vàng." Anh chờ Diệu Tinh giải thích.

Vội vàng? Đúng thế, hôm nay cô từ bệnh viện chạy về nhà vội vội vàng vàng đổi quần áo, sau đó vội vã để đi đến vườn trẻ.

"Tạm thời có một số việc!" Diệu Tinh thấp giọng nói qua. "Tình hình của Tiêu Lăng Phong không được tốt lắm!" Nói chính xác hơn là tình hình của Tiêu Lăng Phong tệ hết biết rồi.

"Diệu Tinh. Em nhất định cứ phải thành thực đối với anh như vậy hay sao?" Carlos hỏi. Cho dù là cô nói lừa gạt anh một chút cũng tốt. Hít sâu một hơi, Carlos nhắm mắt lại, chuyện mà anh lo lắng nhất rốt cuộc cuối cùng cũng đã sắp xảy ra rồi, có phải hay không...

"Hả?" Diệu Tinh nhìn Car­los vẻ đầy khó hiểu. "Sorry (Xin lỗi – Tiếng Anh trong nguyên bản),   Car­los, không phải là em cố ý muốn trở về nhà muộn đâu!" Là vì Alice cứ quấn lấy cô không buông, hơn nữa cô cũng thật sự không đành lòng bỏ đi sớm như vậy. Nếu không phải là Carlos vẫn còn chưa biết chuyện về đứa nhỏ của cô, thật sự Diệu Tinh chỉ muốn mang con gái về nhà cùng nhau ngủ. "Ngày mai, em sẽ cố gắng về nhà sớm!"

"Ngày mai em vẫn còn phải đi đến bệnh viện sao?" Car­los hỏi. "Anh ta thật sự bị nghiêm trọng đến như vậy sao? Đến mức độ em cần phải mỗi ngày đi đến bệnh viện để chăm sóc như vậy!" Cảm xúc của Car­los có chút bị kích động.

"Car­los, anh bị làm sao vậy?" Diệu Tinh ngẩng đầu. Car­los chưa từng bao giờ nóng nảy như vậy: "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Ngày mai em không cần đi tới đó có được hay không!" Car­los hỏi.

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì em là vị hôn thê của anh! Bởi vì anh không muốn em đi gặp Tiêu Lăng Phong!" Carlos nói xong, nhắm mắt lại, bình tĩnh lại một lúc. Mình thế này là thế nào nhỉ! Tại sao lại như vậy không bình tĩnh như vậy.

Diệu Tinh cũng có chút ngây người. "Car­los, anh tức giận sao?"

"Diệu Tinh!" Car­los đưa tay kéo Diệu Tinh kéo vào trong ngực: "Thật xin lỗi." Anh nặng nề thở ra một hơi, "Không phải là anh chất vấn em điều gì, cũng không hề có ý muốn hạn chế em làm việc gì, chẳng qua là… ở trong lòng anh, không hiểu sao lại có cảm giác không an toàn! Diệu Tinh, anh thật sự sợ rằng, em đáp ứng lời cầu hôn của anh chẳng qua là từ sự xúc động nhất thời, sợ… ở trong lòng của em vẫn còn yêu Tiêu Lăng Phong như cũ!"

Ầm! Trái tim Diệu Tinh nặng nề trầm xuống. "Anh đang nói cái gì vậy?" Diệu Tinh cau mày. "Car­los, anh không nên suy nghĩ bậy bạ như vậy, được không?" Cô nói an ủi Car­los, nhưng bản thân mình lại không có cách nào buông lỏng. Car­los yêu cô như vậy, lúc này mình sẽ phải nói như thế nào đây, nói mình không thể trở về Barcelona cùng anh được, ngay cả...

"Anh biết anh không nên hẹp hòi như vậy. Anh trước nên tin tưởng em mới đúng! Thế nhưng mà… Diệu Tinh, chỉ cần nghĩ đến em đi gặp Tiêu Lăng Phong là trong lòng của anh lại đau đớn cực kỳ!" Đây là lần đầu tiên Car­los biểu hiện yếu ớt ở trước mặt Diệu Tinh như vậy. Diệu Tinh từ từ giơ cánh tay lên, ôm lấy Car­los.

"Không phải là lỗi của anh! Car­los anh có quyền yêu cầu em như vậy. Chẳng qua là… Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, em…" 

Car­los ôm lấy eo Diệu Tinh, ôm cô thật chặc vào sát với hướng thân thể của mình. Ám hiệu của anh rõ ràng như vậy. Hơi thở nồng đậm của anh phun ở trên hõm vai của Diệu Tinh. Car­los chậm rãi hôn lên gò má Diệu Tinh, hôn lên nơi cổ của cô.

"Car­los, đừng như vậy…" Không muốn nghe thấy Diệu Tinh cự tuyệt, Car­los chận lại miệng của Diệu Tinh, nhiệt tình hôn cô.

Tay của Diệu Tinh bất lực chống đỡ ở trước ngực Car­los. Tuy nhiên cô không cách nào đẩy anh ra được. Car­los ôm lấy Diệu Tinh, cho đến khi cả hai người ngồi vào trên sô pha.

"Phù..." Rốt cục cô cũng đã có cơ hội để thở dốc. Diệu Tinh dùng sức mà hít thở." Car­los, đừng… đừng như vậy." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh ửng đỏ. Ánh đèn ở trên chiếc bàn thấp cũng không được sáng ngời, khiến cho Diệu Tinh có vẻ đặc biệt mê người. Cổ họng của Car­los có chút bị nghẹn lại.

"Tại sao đến bây giờ em vẫn còn muốn cự tuyệt anh như vậy?"

Ánh mắt đầy vẻ bi thương của Car­los làm cho Diệu Tinh cảm thấy áy náy. "Không phải như vậy, em…"

"Vậy thì là vì sao?" Car­los hỏi. "Diệu Tinh, trong lòng của em căn bản chưa từng thật sự tiếp nhận anh, có phải hay không?" Bàn tay to của anh khẽ vuốt ve trên gò má của Diệu Tinh.

"Không phải vậy, em..."

"Vậy thì em cũng đừng nên cự tuyệt  anh nữa!" Ở trong lòng Car­los đang làm sự đánh cuộc cuối cùng. "Hãy cho anh đi, được không?" Anh hỏi, sau đó anh đưa tay cởi nút áo của Diệu Tinh ra. Anh hôn lên môi của cô. Thân thể của Diệu Tinh có chút phát run. Đúng như trong dự liệu, Diệu Tinh thật sự không hề mở miệng cự tuyệt, lại càng không hề giãy giụa…

Car­los thở dài thật sâu. "Anh nên làm thế nào với em đây?" Car­los hỏi. "Em không đành lòng như vậy, đối với anh thật sự là rất tàn nhẫn, em có biết không vậy?" Anh nói ở bên tai Diệu Tinh. Giờ phút này, anh tình nguyện để cho Diệu Tinh dùng sức đẩy anh ra, chứ không phải loại cảm giác  áy náy thuận theo như thế này! Ánh mắt của anh dịu dàng nhìn Diệu Tinh, nhưng tay lại không hề dừng động tác lại, cho đến khi tất cả các nút áo cũng đã được cởi ra hết. Chiếc áo khoác từ trên vai của cô chảy xuống.

Ho hấp của Diệu Tinh cực kỳ khẩn trương. Nước mắt của cô lặng lẽ từ trong khóe mắt chảy xuống, lặng yên không tiếng động lăn vào trong những sợi tóc.

"Em đi tắm đi, thời gian không còn sớm đâu! Em hãy đi ngủ sớm một chút!" Carlos nói xong liền nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên môi Diệu Tinh, sau đó anh đứng dậy rời đi. Tiếng bước chân của anh nhỏ dần rồi từ từ biến mất. Khi nghe thấy tiếng đóng cửa truyền tới, một khắc kia Diệu Tinh cũng không thể khống chế được nước mắt của mình nữa. Cô chôn mặt ở trong khuỷu tay khẽ khàng bật lên tiếng khóc nho nhỏ.

Làm sao bây giờ, phải làm thế nào cho phải đây. Cô không muốn làm tổn thương Car­los, thật không muốn…

Ngồi ở trong phòng, cả một đêm Diệu Tinh cũng không có cách nào ngủ nổi. Phía bên ngoài trên ban công, cô có thể nhìn thấy nơi giường trong gian phòng của Car­los ánh đèn cũng sáng rỡ. Hiển nhiên là Carlos cũng không ngủ được. Ngón tay Diệu Tinh cắm vào trong mái tóc rậm rì của mình, dùng sức lôi kéo. Da đầu bị kéo căng từng sợi tóc một cứ thế đứt lìa... Nhưng là hiển nhiên, cho dù cô có dùng tay bứt toàn bộ những sợi tóc của mình xuống, thì cũng chỉ là một việc làm vô bổ. Giờ phút này, cô căn bản cũng không thể nghĩ ra được một biện pháp giải quyết nào, vô luận như thế nào, cũng sẽ có một người bị tổn thương. Giờ phút này, trong nháy mắt, cô đột nhiên rất muốn chạy trốn. Tránh né hết thảy…

Trên bàn ăn, Tiểu Duệ vẫn cúi đầu, cậu bé cảm giác được giữa cha mẹ có gì đó bất đồng. Mới sáng sớm hôm qua thì cha cậu còn rất vui vẻ nói rằng, Diệu Tinh thật sự đã sắp đổi thành mẹ của cậu rồi, thế nào mà sang ngày  hôm sau lại đã biến thành như vậy...

"Car­los. Chúng ta nói chuyện một chút đi, em có chuyện muốn nói cùng anh!" Diệu Tinh để đũa xuống. Rốt cục cô cũng đã có dũng khí mở miệng nhắc tới chuyện này.

"Đợi đến buổi tối đi!" Theo bản năng Carlos nghĩ muốn chạy trốn. Việc này vốn dĩ không phải là phong cách hành sự của anh, nhưng mà… anh thật sự sợ phải nghe Diệu Tinh nói "Thật xin lỗi, hãy hủy bỏ hôn lễ cuả chúng ta đi! Thật xin lỗi, Car­los, em không thể quên được Tiêu Lăng Phong…" Vô luận là chuyện gì, đều không phải là điều mà anh nguyện ý nghe thấy. "Hôm nay công ty có một buổi gặp gỡ cuối cùng rất quan trọng!" Việc này ngược lại đúng là sự thật. Công việc ở bên này cũng đã tiến vào phần cuối cùng, nhưng mà… Rốt cuộc là việc nên tới rồi cũng phải tới. Anh cũng đã từng ích kỷ nghĩ rằng, chỉ cần trở lại Barcelona, thì anh liền có thể nắm chắc khiến cho Diệu Tinh vui vẻ giao trái tim của mình, hoặc là có thể làm cho cô từ cảm kích biến chuyển thành yêu...

Diệu Tinh thật vất vả mới lấy được dũng khí để nói chuyện, cô không muốn Car­los liền cự tuyệt như vậy. "Tốt lắm, em sẽ chờ anh." Diệu Tinh cúi đầu. "Hôm nay em sẽ đến công ty!" Cô nói bổ sung.

"Em có chuyện trước hết cứ làm đi đã! Có chuyện gì thì Ann sẽ tìm em!" Car­los nhìn Diệu Tinh một cái nói.

"Có phải là anh vẫn còn đang tức giận, đúng không?" Diệu Tinh hỏi. "Hôm nay em sẽ không đi bệnh viện nữa..."

"Diệu Tinh, em không cần như vậy!" Car­los cười. "Ngày hôm qua là do anh đã không thể khống chế được tâm tình của mình. Bất kể như thế nào, lần này cũng thật cần phải cảm ơn Tiêu Lăng Phong. Vô luận là cảm ơn hay là làm bạn bè, em cũng đi thăm anh ấy một chút!" Car­los xoa xoa một chút đôi môi.

"Vậy hôm nay em sẽ đi đón Tiểu Duệ." Diệu Tinh có chút vội vàng, giống như cố gắng mà nghĩ muốn cần phải bồi bổ lại chuyện gì đó. 

Hô hấp của Car­los hơi ngừng lại một chút. Diệu Tinh càng như vậy, càng chứng minh trong lòng của cô đang áy náy, không phải sao! Diệu Tinh. Nhiều năm như vậy, đến cuối cùng anh vẫn không cách nào đi vào được trong lòng của em sao! "Được rồi, anh đi trước đây!" Giống như thường ngày, Carlos hôn lên trán Diệu Tinh rồi sau đó đi ra cửa. Chỉ là hôm nay, một cái hôn này mùi vị khổ sở lại nồng đậm như vậy...

Khu nghĩa trang.

Trừ lần đầu tiên tới đây từ ngày trở về nước, đã thật lâu rồi Diệu Tinh cũng không hề tới nơi này. Cô để bó hoa trong tay xuống, sau đó lấy chiếc khăn tay ra lau xoa mộ bia của Mộ Thần một chút.

"Thần, em mệt quá!" Diệu Tinh khẽ than. Tại sao cô lại phải làm cái chuyện lựa chọn khó khăn như vậy chứ. “ Em nên làm cái gì bây giờ?" Giống như là một đứa nhỏ, cô nhìn tấm hình của Mộ Thần đầy bất lực.

"Sẽ phải làm thế nào đây thì mới sẽ không có người bị tổn thương?" Diệu Tinh từ từ dựa vào mộ bia ngồi xuống. "Em thật sự không biết phải làm sao cho phải. Bảo bảo của em tưởng đã bị chết giờ lại đã được lại… Em không thể tưởng tượng được con bé còn nhỏ như vậy mà đã không có một người thân nào, không thể có một gia đình hoàn chỉnh... Nhưng mà với Car­los, vào thời điểm em đang ở trong những ngày trong lòng giá lạnh, tâm tình giống như đang ở dưới đáy hang sâu, thì chính anh ấy đã cho em dũng khí để tiếp tục sống.  Còn với Tiêu Lăng Phong… em cũng không biết được cảm giác của em đối với anh ấy rốt cuộc là như thế nào nữa. Mộ Thần, nếu như mà anh vẫn còn sống thì tốtbiết bao…" Diệu Tinh nói xong, trong lòng lại tự cười thầm chính mình. Nếu như Mộ Thần vẫn còn sống, vậy thì làm sao còn có thể ảy ra những chuyện như vậy chứ.

"Cô muốn anh ấy còn sống để thấy cô, một người phụ nữ có mối quan hệ hỗn loạn đến cỡ nào hay sao..."