Tiêu Lăng Phong đẩy cửa đi vào, không nghĩ tới lại thấy hình ảnh chính là Diệu Tinh cùng Car­los đang ôm nhau thật chặc. Mà Diệu Tinh lúc này, gương mặt lại ửng đỏ bởi vì mới vừa rồi bị căng thẳng. Vào thời khắc này, rất tự nhiên sẽ làm cho người ta nghĩ đến, đó là cô đang xấu hổ.

Không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong lại đột nhiên đi vào. Diệu Tinh kinh ngạc đến ngây người, ngay cả giờ phút này, cô cũng quên mất mình đang bị Car­los ôm vào trong ngực. Một lần gặp lại nhau như thế này đã làm cho Tiêu Lăng Phong cảm thấy khiếp sợ. Làm sao anh ta lại sẽ xuất hiện đột ngột ở tại nơi này như vậy, thậm chí, anh ta còn ôm Diệu Tinh không chút kiêng kỵ, lại còn hôn trên môi Diệu Tinh... Tiêu Lăng Phong cau mày, nắm chặt tập tài liệu trong tay. Anh hít sâu một hơi, lần trước ở trong cửa hàng Car­los hôn Diệu Tinh ở ngay trước mặt đã làm cho anh cực kỳ khó chịu. Anh ta lại còn mang Diệu Tinh đi ở ngay trước mặt của anh… @MeBau*[email protected]@ Lần này, vô luận như thế nào anh cũng không thể để cho Car­los mang Diệu Tinh đi nữa. Lần này... anh không muốn thối lui nữa.

Car­los cầm tay Diệu Tinh ở trong lòng bàn tay mình, Tiêu Lăng Phong đối với anh mà nói, chung quy chính là một sự uy hiếp quá lớn. Nhưng mà Car­los cũng đồng dạng không muốn buông tay. Anh đã cùng với Diệu Tinh suốt năm năm qua, thậm chí còn nhiều hơn so thời gian Diệu Tinh chung đụng với Tiêu Lăng Phong. Anh không nghi ngờ tình yêu của Tiêu Lăng Phong đối với Diệu Tinh. Nhưng mà... tình yêu của anh đối với Lau­ra cũng không hề ít hơn Tiêu Lăng Phong. Hơn nữa sau khi đã trải qua biến cố lần này, anh liền càng thêm xác định, anh yêu Lau­ra. Không, là yêu Diệu Tinh. Anh không muốn bị mất đi cô... Nếu như thời điểm chuyện phát sinh, anh đang ở bên người Diệu Tinh, thì anh cũng có thể làm chuyện liều lĩnh tốt hơn Tiêu Lăng Phong.

"Tổng giám đốc Tiêu, "Car­los dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc. "Lần này, cám ơn anh đã cứu Diệu Tinh." Anh dắt tay Diệu Tinh tiến lên. Anh không biết giờ phút này trong lòng anh có phải là có cảm giác đố kỵ hay không! Anh đố kỵ với Tiêu Lăng Phong vì Diệu Tinh mà bị thương, đố kỵ vì Diệu Tinh một tấc cũng không rời để chăm sóc cho Tiêu Lăng Phong… Hơn nữa, anh đố kỵ... vì sự đau lòng của Diệu Tinh. Anh nhớ, cái câu nói “đã trở về…” còn dở dang vẫn chưa kịp nói xong kia của Diệu Tinh cái, nghe thật là dịu dàng. Chẳng qua là, khi nghe được câu nói đó, trái tim của anh thật là đau. Bởi vì câu nói kia không phải là cô nói cho anh nghe, nếu như đó là câu nói cho anh nghe, thì nhất định anh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc! Có cảm giác giống như là câu nói của người vợ nói với người chồng của mình khi người chồng về muộn vậy...

"Giữa hai chúng tôi, hay với Diệu Tinh, đều không cần cám ơn! Mặc dù có muốn cảm ơn, cũng sẽ không làm phiền đến anh!" Tiêu Lăng Phong đứng thẳng thân thể, nhìn Car­lo nói với anh. Tiêu Lăng Phong bất mãn với   thái độ giờ phút này của Car­los. Tại sao anh ta phải nói cám ơn chứ!

"Nói thế nào đi nữa, đối với chuyện lần này, đúng là đã làm phiền anh rồi! Tổng giám đốc Tiêu, lần này anh cứu Diệu Tinh, như vậy anh chính là ân nhân của Car­los này rồi. Cho nên, về sau có nơi nào cần đến tôi, ngài cứ mở miệng." Car­los cười vẻ đầy thân thiện. Lại nói mỗi một câu anh nói ra đều tuyên bố quyền sở hữu của anh, những câu nói đó đều liên quan đến chính anh cùng với Diệu Tinh.

Tiêu Lăng Phong cười khẽ một tiếng. Cần phải làm cái gì đây? Hiện tại anh chỉ hy vọng Car­los hãy biến mất nhanh lên một chút.

"Car­los. Tôi đã nói rồi, ngài không cần phải khách khí. Tôi làm bất cứ chuyện gì đều vì người phụ nữ mình yêu, đều là cam tâm tình nguyện!" Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên. Rõ ràng trên mặt anh lộ rõ vẻ rất yếu ớt, hơi thở cũng có mấy phần suy yếu, nhưng là... khí thế lúc này của anh thì lại không thua chút nào so với Car­los.

Diệu Tinh đứng ở một bên, cô có thể rất cảm giác được rõ ràng mùi thuốc súng nồng đậm trong không khí. Diệu Tinh hít sâu một hơi, rốt cục cô cũng không sao nhẫn nhịn được nữa, mở miệng nói. Hai người bọn họ lúc này còn đang định làm gì nữa đây.

"Car­los. Anh mới vừa xuống máy bay, anh đi về nghỉ ngơi trước đi!" Diệu Tinh nhẹ nhàng nói, cô tuyệt không muốn hai người kia mặt đối mặt với nhau, hoặc giả... chính là cô không thích phải sống trong bầu không khí vô cùng lo lắng bởi vì hai người bọn họ đối đầu với nhau.

"Anh không mệt! "Car­los lắc đầu một cái.   diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Ngược lại, nhìn em thật gầy quá, anh xem vẫn nên tìm một người hộ lý để chăm sóc cho Tổng giám đốc Tiêu đi. Cho dù là em cảm ơn, nhưng mà em cũng không thể nào mang thân thể của mình ra để nói giỡn như vậy!" Car­los cười đầy vẻ ôn nhu.

Tiêu Lăng Phong nắm chặt quyền! Thật là lợi hại, thế nào mà chỉ cần  một câu nói đơn giản như vậy, mà đã làm cho toàn bộ tất cả những quan tâm cùng khẩn trương kia của Diệu Tinh đều quy kết lại thành ra sự cảm ơn như vậy chứ! Vốn là Diệu Tinh vẫn không muốn đối mặt, hiện tại rốt cục đã có người chứng thật sự "cảm kích" này của cô rồi. Cô có còn phải tìm lý do để  trốn tránh nữa hay không.

"Diệu Tinh, anh có việc muốn nói cùng với em!" Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước kéo Diệu Tinh đến bên cạnh mình. Anh rất không thích những hành động rất thân mật kia của Car­los. "Car­los, xin anh rời đi trước một chút có được không?" Tiêu Lăng Phong thương lượng một câu theo kiểu ngoại giao, hoàn toàn có tư ý muốn mời Car­los đi ra ngoài.

"Lau­ra ở bệnh viện chăm sóc cho anh lâu như vậy, coi như là cô ấy do anh đã tốn tiền mời tới, cũng phải có thời gian riêng tư chứ. Huống chi, đây chỉ là sự trợ giúp hữu tình mà thôi!" Trên khóe miệng của Car­los mang theo nụ cười ý tứ. "Hiện tại Lau­ra cần phải nghỉ ngơi, có điều gì muốn nói, nhất thời cũng không nên gấp gáp như vậy chứ. Ngày mai tôi cùng Lau­ra sẽ trở lại đây để thăm anh. Tiểu Duệ nghe nói vì cứu mẹ của nó mà anh bị thương, cũng rất muốn tới thăm anh một chút đó!" 

Thật hèn hạ! Tiêu Lăng Phong cắn răng. Mà cũng rất hiển nhiên, ở Car­los nhắc tới đứa nhỏ thì Diệu Tinh cũng liền ngẩn ra. Tiêu Lăng Phong nắm chặt lấy túi tài liệu trong tay có chút phát run. Lúc này, anh thật sự rất muốn lớn tiếng nói cho Car­los biết, Diệu Tinh đã có đứa con của mình rồi.

"Tiểu Duệ cũng trở lại rồi sao?" Diệu Tinh kinh ngạc.

"Nghe nói em bị thương, nó liền làm rùm beng muốn trở về. Vốn là thằng bé cũng muốn tới bệnh viện, nhưng anh lại muốn nó đi về nhà đợi..." cười ngẩng đầu lên: "Anh cũng vậy, đã có Car­los rất nhiều ngày không được nhìn thấy Lau­ra rồi, Tiểu Duệ cũng rất nhớ em đó!" Car­los nói xong liền cúi đầu nhìn Diệu Tinh. "Anh cũng vậy!" Giờ phút này, ánh mắt của anh mềm mại tưởng chừng có thể chảy ra nước được…

Nhà ư! Trong ngực Tiêu Lăng Phong nhói lên một hồi đau đớn. Diệu Tinh ở cùng nhà của người khác.

"Cho nên, tôi nghĩ Tổng giám đốc Tiêu cũng sẽ không để ý đến chuyện tôi mang Lau­ra đi về trước chứ?" Thấy Tiêu Lăng Phong không lên tiếng, Car­los hỏi.

"Tôi sẽ nói xong rất nhanh thôi. Chẳng lẽ Car­los tiên sinh lại để ý đến  mấy phút này hay hay?" Tiêu Lăng Phong hỏi lại một câu không lạnh không nóng: "Diệu Tinh. Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng với em!"Tiêu Lăng Phong lôi kéo tay của Diệu Tinh, nhưng một lần nữa, Diệu Tinh lại cứng rắn rút bàn tay của bản thân mình ra.

Cũng đều là người có tình. Hành động này của Diệu Tinh đã đâm Tiêu Lăng Phong bị thương, cũng làm cho Car­los nhìn thấy mà hi vọng.

"Diệu Tinh thật sự sẽ không lâu đâu. Thế nhưng mà chuyện này đối với em, đối với anh mà nói, thậtsự cũng rất quan trọng!" Tiêu Lăng Phong nói vẻ đầy khẩn trương. Anh sợ sẽ bị Diệu Tinh cự tuyệt. 

"Có chuyện gì ta không có thể biết sao?" Car­los ôm bả vai Diệu Tinh, không để lại dấu vết kéo Diệu Tinh từ bên người Tiêu Lăng Phong ra.

"Car­los, anh đừng có quá phận." Tiêu Lăng Phong cau mày. "Tôi vẫn đối xử khách khí với anh là bởi vì quá khứ anh vẫn luôn cham sóc cho Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói.

"Anh cũng muốn nói cảm ơn tôi sao?" Car­loss cười. "Tổng giám đốc Tiêu à, cũng như lời anh đã nói, những gì bỏ ra đối với người mình yêu, chính là không cần phải cảm ơn, nhất là lời cảm ơn đó lại do một người ngoài nói!." Car­los cũng không chịu yếu thế.

"Người ngoài sao?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại. "Car­los tiên sinh, dường như anh thật sự không được hiểu rõ ràng tình hình lắm thì phải!" Ánh mắt của Tiêu Lăng Phong rơi vào trên tay của Car­los: "Buông cô ra!"

"Tôi muốn hỏi anh, anh có tư cách mà gì nói những lời này vậy?" Car­los hỏi.

Tiêu Lăng Phong nhìn Car­los, anh có tư cách gì, có quyền gì đứng ở chỗ này hỏi Car­los sao?

"Có lẽ... Thời gian anh và Diệu Tinh chung đụng với nhau nhiều hơn so với tôi. Nhưng mà, Car­los à, tôi và Diệu Tinh lại trải qua cuộc sống chung, thậm chí còn nhiều hơn so với vợ chồng người khác sống với nhau mấy chục năm..."

"Nếu như anh nói cuộc sống đã trait qua đó chính là hành hạ lẫn nhau sao?" Car­los buồn cười. "Anh còn dám đứng ở chỗ này để nói với tôi những lời như vậy ư? Đơn giản chính là anh ỷ vào việc hai người đã từng yêu nhau. Nhưng mà... Tiêu Lăng Phong, anh không được quên, tình yêu không bao giờ chịu được sự tổn thương."

Chỉ là một câu, liền đánh trúng điểm yếu của Tiêu Lăng Phong. Những gì mà Carlos nói đều là sự thật, hơn nữa, Diệu Tinh vẫn luôn để ý gì đến điều đó...

"Tôi biết quá khứ tôi đã làm tổn thương Diệu Tinh rất sâu, nhưng mà cũng là những dấu ấn sâu sắc, khắc vào trong lòng của hai chúng tôi. Tôi làm tổn thương Diệu Tinh, tôi có mười năm, hai mươi năm, có cả đời này để tôi có thể dùng tình yêu bù đắp lại cho Diệu Tinh."

"Bù đắp lại ư?" Car­los buồn cười. "Tổn thương mà anh đã gây ra, được bù đắp thì sẽ biến mất được sao?"

"Nhưng mà tôi sẽ dùng hết toàn lực của mình để làm điều đó." Tiêu Lăng Phong nói xong ánh mắt của anh chiếu vào Diệu Tinh. "Tôi sẽ dùng mấy chục năm sau này để thương yêu cô ấy thật tốt, để chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ tận dụng tất cả năng lực của mình, để làm cho cô ấy được hạnh phúc!"

Trái tim của Diệu Tinh tâm, trầm xuống một tiếng thình thịch, giống như bị thứ gì đó đụng vào vậy. Hô hấp của cô có chút rối loạn. Thậm chí mấy ngón tay cũng có chút run lên.

Cảm nhận được sự run rẩy của Diệu Tinh, Trái tim Car­los đau nhói một hồi! Anh biết Diệu Tinh đã bị những lời nói của Tiêu Lăng Phong làm cho dao động.

"Diệu Tinh..."

"Đủ rồi!" Diệu Tinh lớn tiếng cắt đứt lời nói của Tiêu Lăng Phong! Diệu Tinh hít sâu một hơi, cô không muốn ở đây nghe tiếp nữa. Nếu không, cô thật sự sợ mình sẽ không thể nào khống chế được chính mình... "Tiêu Lăng Phong. Anh muốn nói cái gì thì hiện tại anh cứ việc nói đi!" Diệu Tinh đột nhiên mở miệng nói. Có lẽ, thời điểm này cô cần phải rời đi, bởi vì giờ khắc này, cũng không phải là một cơ hội rất tốt. Cô không thể tiếp tục ở tại nơi này mặc cho mình trầm luân, mặc cho mình suy nghĩ lung tung nữa. Cô càng không muốn nghe thấy các bạn bè của mình thay nhau oanh tạc nữa. Diệu Tinh nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Trong lòng cô tựa như đã quyết định một chủ ý ý đó.

"Tôi lại chỉ muốn nói chuyện với một mình em mà thôi!" Tiêu Lăng Phong nắm chặt chiếc túi đựng tài liệu ở trong tay mình: "Diệu Tinh, chỉ cần mấy phút mà thôi, sẽ không thật lâu đâu!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có một chút hơi run rẩy.

Trái tim Diệu Tinh nhói đau một hồi mạnh mẽ. "Nếu như anh không muốn nói, như vậy tôi sẽ đi!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong đã làm cho cho Diệu Tinh không thể nào còn kiên định không dời được nữa.

"Chuyện này anh không muốn có người ngoài ở đây nghe thấy!" Tiêu Lăng Phong nhìn Car­los một cái.

"Car­los không phải là người ngoài!" Lời nói vừa ra khỏi miệng, Diệu Tinh liền có chút hối hận, chính mình vừa nói cái gì vậy! Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Cứ như vậy đi, dù sao những gì cần nói cũng đã nói tất cả rồi. Nếu như cô làm như vậy, có thể khiến cho Tiêu Lăng Phong buông tha cho, như vậy hình thức này cũng không tồi, không phải sao...

"Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong không thể tin được mình đã nghe thấy lời Diệu Tinh vừa nói... Cô vừa nói... Car­los không phải là người ngoài.

"Tổng giám đốc Tiêu, nếu như anh không có lời muốn nói, như vậy tôi sẽ phải đưa Lau­ra đi về." Car­los nói xong liền ôm lấy bả vai Diệu Tinh muốn rời khỏi. Anh muốn rời khỏi nơi này, ngay lập tức!

Tiêu Lăng Phong nắm chặt tay lại thành quyền. Anh đưa tay kéo Diệu Tinh qua, nhanh chóng kéo cô đến phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh.

"Này, anh làm gì vậy?" Diệu Tinh giùng giằng, nhưng không cách nào tránh thoát được khỏi tay Tiêu Lăng Phong. "Buông ra..."

"Tiêu Lăng Phong, anh muốn làm gì..." Car­los còn chưa kịp bắt được Diệu Tinh. Rầm một tiếng, lời của anh liền bị ngăn trở ở bên ngoài cánh cửa. Một giây kế tiếp, thân thể Diệu Tinh bị đặt ở trên ván cửa,

Phía sau lưng của cô bị va chạm mạnh một cái, có chút bị đau. "Tiêu Lăng Phong, anh muốn làm cái gì?" Diệu Tinh cau mày.

"Anh muốn nói chuyện cùng với em một chút!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có chút phát run. Động tác quá mức kịch liệt đã xé rách vết thương. Nơi ngực của Tiêu Lăng Phong, máu đỏ từ từ chảy ra nhuộm đỏ đồng phục bệnh nhân. Mồ hôi trên trán tủa ra làm ướt nhẹp mái tóc ở trên trán của anh...