Bạc Duệ sợ Cẩm Dương tức giận, rõ ràng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt của Cẩm Dương, cuối cùng nhấp nháy môi, chỉ nói một câu: “Ba, ngủ ngon.” Liền nhắm mắt lại.

Cẩm Dương ngồi bên mép giường một hồi mới xoay người đi ra ngoài.

Đến khi Cẩm Dương ra ngoài, Bạc Duệ mở mắt, rúc vào trong chăn, sờ mông mình, đầu óc mờ mịt nghĩ, tại sao ba nói nửa thân dưới thông minh hơn nửa thân trên? Chẳng lẽ não của ba mọc trong cái mông? Nhưng mà không đúng nha, cô giáo từng nói suy nghĩ bằng đầu…

Bạc Duệ cực kỳ nan giải, cuối cùng bò ra khỏi chăn, lặng lẽ chạy đến trước bàn học, lấy điện thoại ra, trở lại trên giường, tiếp tục gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Thâm Thâm: “Chị Thâm Thâm, ba em nói em dùng nửa thân dưới suy tính nhiều hơn nửa thân trên là ý gì ạ?”

Một lát sau, Lâm Thâm Thâm trả lời Bạc Duệ: “Ba em như thế là t*ng trùng lên não!”

“t*ng trùng? Đó là sâu gì? Giống con sâu màu xanh rớt từ trên cây ngô đồng xuống mà em nhìn thấy trong trường sao ạ?” Bạc Duệ tò mò hỏi.

Lâm Thâm Thâm ở ban công ngoài sảnh tiệc thấy câu này, trong nháy mắt nhận ra mình dạy hư đứa bé năm tuổi, trả lời: “Bạc Duệ, không phải em buồn ngủ sao? Đi ngủ sớm đi, ngày mai trò chuyện, ngủ ngon.”

Sự chú ý của đứa bé rất dễ bị dời đi, Bạc Duệ nhìn hai chữ “ngủ ngon”, ấm áp trong lòng, trả lời: “Chị Thâm Thâm, chị cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.” Ôm điện thoại ngủ.

Cẩm Dương đứng cửa sổ sát đất trong thư phòng, nhìn hàng ngàn đèn đuốc ngoài cửa sổ, lại không buồn ngủ, chỉ có thể dùng cách liên tục hút thuốc, hóa giải con tim đang kiềm nén.

Đến khi bao thuốc lá trống rỗng, anh mới phiền não giơ tay cào tóc, ném bật lửa lên bàn, ngồi trước bàn, mở máy vi tính, nhưng không xem nổi thứ gì, cuối cùng đứng lên, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Trước khi đi, Cẩm Dương đi qua phòng ngủ con trai, thấy Bạc Duệ đã ngủ say, còn ôm điện thoại trong tay, Cẩm Dương cau mày, sắc mặt khó coi lấy điện thoại trong tay con trai ra, vốn định ném trên bàn, nhưng nghĩ tới Bạc Duệ và Lâm Thâm Thâm nhắn tin, liền tò mò mở điện thoại con trai, sau đó nhảy ra chín con số, nhắc nhập mật mã mới được mở điện thoại.

Cẩm Dương tràn đầy lòng tin mở mật mã thất bại hai lần, lần đầu tiên là sinh nhật của anh, lần thứ hai là sinh nhật của con trai, đều sai, sau đó sắc mặt Cẩm Dương đen hơn.

Anh không biết thói hư tật xấu của con trai thúi này rốt cuộc di truyền từ ai, tuổi còn trẻ đã biết bảo vệ riêng tư của mình, không cho ai xâm phạm.

Thói hư tật xấu này của Bạc Duệ, là di truyền từ mẹ nó sao?

Chỉ là, mẹ nó là ai?

Câu hỏi này giống như một mê cung, kéo dài năm năm, vẫn chưa thoát ra.

Cẩm Dương nghĩ tới đây, ánh mắt âm trầm, anh xoay người, lặng yên không tiếng động ra khỏi phòng con trai.

Khi rời nhà, Cẩm Dương còn cố ý kiểm tra cửa sổ một lần, mới cầm chìa khóa xe, đi xuống lầu.

Mười giờ rưỡi, tiệc rượu Tập đoàn Tạ thị mới tan cuộc.