Dẫn truyện

Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt.

Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.

Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”

Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!”

Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông.

Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh.

“Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu.

Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn chưa kịp thổi, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, còn kèm theo một câu cung kính: “Xin lỗi, quấy rầy chút, xin hỏi ở đây có ai tên Cẩm Dương không?”

Cẩm Dương cau mày, chậm rãi nghiêng người nhìn ra cửa.

Người đứng ngoài cửa là nhân viên, thấy Cẩm Dương nhìn anh ta, lập tức ôm một cái hộp hình vuông lớn đi tới trước mặt Cẩm Dương, nói: “Đây là quà sinh nhật của anh, phiền anh kiểm tra hàng xong thì ký nhận.”

Cẩm Dương gật đầu, thần thái tự nhiên mở hộp ra, đến khi anh thấy “quà” trong hộp, kinh ngạc sững người.

Có người trong phòng thấy Cẩm Dương không có phản ứng gì thì tiến lên, khi nhìn thấy “quà” kia, sắc mặt liền đại biến, còn thấp giọng “A” một tiếng.

Ngay sau đó, những người khác vây lại, đợi đến lúc tất cả mọi người nhìn rõ “quà” trong hộp, trên mặt mỗi người đều đầy kinh ngạc.

Cả căn phòng yên tĩnh chừng mười giây, sau đó nháy mắt bùng nổ.

“Cẩm Dương, đây rốt cuộc là sao?”

“Đúng vậy, Cẩm Dương, tại sao có quà sinh nhật này!”

“Cẩm Dương, khi cậu chơi với phụ nữ, không dùng cách phòng ngừa nào sao?”

Từ đầu đến cuối Cẩm Dương vẫn giữ thái độ yên lặng với mọi cách nói rối ren chung quanh, chỉ là hai tay ôm hộp của anh vì dùng sức mà nổi lên đường xanh.

Ánh mắt anh đầy lạnh lùng, nhìn chằm chằm cái gọi là “quà” trong hộp trong tay mình – một đứa bé!

Đứa bé hẳn là mới sinh không lâu, ngậm núm vú cao su trong miệng, đang yên tĩnh nằm ngủ say trong hộp, cạnh cái đầu nho nhỏ của bé có một tấm thẻ cứng, phía trên in hàng chữ: Con là con trai ba!

Cẩm Dương nhìn thấy năm chữ kia, dù vẻ mặt vẫn thanh đạm hời hợt như cũ, nhưng đường né mặt anh đã lộ ra mạch máu.

Rốt cuộc là ai vô vị như vậy, đùa dai anh như vậy vào sinh nhật hai mươi tuổi của anh!

Cẩm Dương mím môi, không để ý đến đám người đang sôi nổi sau lưng, ánh mắt lạnh lùng âm trầm ôm cái hộp kia, trực tiếp ra khỏi phòng bao, chạy đến bệnh viện làm giám định ba con.

Nhưng mà, bảy ngày sau, có kết quả giám định, kết quả lại là, ADN của đứa bé và Cẩm Dương giống đến 99,9%.

Kết quả đó khác nào nói cho Cẩm Dương, chắc chắn đứa bé này là con trai chính cống của anh!

Cẩm Dương nháy mắt sững sờ, đáy lòng tràn đầy nhấp nhô không tưởng tượng nổi.