Hợp Đồng Ở Rể

Chương 8: Kẻ mạnh trong số kẻ mạnh

Quà?  

Vương Hán đi đến bên cạnh ông cụ, có chút tò mò hỏi: "Ông nội, ông muốn tặng quà cho ai à? Trên đời này ai có được mặt mũi lớn vậy?"  

"Người khác đương nhiên không có vinh dự này rồi", ông nội Vương Hán vươn tay ra gõ vào đầu Vương Hán một cái rồi nói: "Đứa cháu ngốc, quà là dành cho bố mẹ vợ của cháu. Ông muốn chào hỏi một tiếng, chiếu cố cho nhà họ Vệ một chút, trong vòng nửa năm sẽ nâng đỡ nhà họ Vệ lên thành nhà giàu số một ở thành phố Yên Kinh, món quà này thế nào?"  

"Chẳng thế nào cả", Vương Hán còn chưa lên tiếng, ông già trông phú quý bên cạnh cười híp mắt lại nói: "Chẳng thế nào cả. Tiểu Hán à, ông ngoại định để thị trường điện tử trong nước của nhà ta triển khai hợp tác toàn diện với nhà họ Vệ, nhiều nhất trong ba tháng là có thể khiến nhà họ Vệ trở thành gia tộc đỉnh cấp trong nước. Cháu nói xem, món quà này có phải tốt hơn món quà của lão Vương không?"  

Vương Hán gãi đầu.  

Hai ông hóa ra là đang tranh giành chuyện này, chẳng trách lại cãi nhau hăng thế, không ai chịu nhường ai.  

"Ông nội, ông ngoại", mẹ của Vương Hán đi tới, vô cùng yêu thương liếc nhìn Vương Hán một cái rồi tháo chiếc vòng tay ngọc bích đang đeo ra nói: "Nghe con nói đi, Tiểu Hán trở thành con rể nhà họ Vệ, nhà họ Vệ chắc chắn sẽ trở thành thế gia hạng nhất trên thế giới, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Món quà mà hai người định tặng đều quá tầm thường, cái này của con mới là tốt nhất".  

Vừa nói vừa nhét vòng tay vào trong tay Vương Hán: "Tiểu Hán à, đây là bảo vật gia truyền của nhà mình, năm đó bà nội con đã truyền lại cho mẹ, bây giờ con đã kết hôn với cô gái Uyển Nhi đó rồi, mẹ sẽ truyền lại cái vòng này cho con bé, đây là thành ý của nhà chúng ta".  

Hai ông cụ nhìn chiếc vòng tay, hết sức thần kỳ là không cãi nhau nữa, cùng đồng thời gật đầu.  

Nguồn gốc của chiếc vòng này quá lớn, để trong bảo tàng cũng thuộc hàng bảo vật then chốt, là đồ vật mà hoàng hậu Vệ Tử Phu của Hán Vũ Đế yêu thích nhất, đã tặng lại cho tổ tiên của Vương Hán, mẹ ruột của Hán Vũ Đế chính là Vương Thị của nhà họ Vương!  

"Con trai, tình hình của bố, con cũng biết rồi đấy, ở nhà mình mẹ con nói là được", bố của Vương Hán đi tới, vẻ mặt ngại ngùng gãi đầu: "Bà xã à, hay là bà cho tôi ít tiền tiêu, tôi cũng mua chút quà cho con dâu của chúng ta?"  

Mẹ Vương Hán liếc nhìn ông chồng rồi hừ lạnh một tiếng, khiến bố Vương Hán sợ không dám lên tiếng nữa.  

"Mẹ, mẹ đừng dọa bố con nữa, sắp khóc rồi kìa", Vương Hán không nhận lấy vòng tay, có chút đồng cảm nhìn bố anh rồi nói: "Bố, con đồng cảm sâu sắc với bố, Uyển Nhi đối xử với con cũng y như mẹ đối xử với bố, thảm lắm. Còn nữa, ông nội ông ngoại, bố mẹ, mọi người đừng tặng quà gì cả, những chuyện này để con tự sắp xếp, bằng không sẽ rất dễ bại lộ thân phận của con, hơn nữa..."  

Nói đến đây, Vương Hán giơ ngón tay cái lên: "Cháu dâu, con dâu của mọi người, vợ của con Vệ Uyển Nhi, cô ấy không tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Vệ mà tự mình tìm việc kiếm tiền, tự lực cánh sinh, trước giờ không dựa vào bố mẹ, coi tiền bạc như rác rưởi, quà gì cũng không bận tâm. Không phải con đã nói trong điện thoại với mọi người rồi sao, con và Uyển Nhi chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi, cô ấy còn muốn trả con tiền nữa cơ!"  

"Trả con tiền?", mắt bố Vương Hán đột nhiên sáng lên, vẻ mặt tán thưởng nói: "Không hổ là con trai của bố, bố con mình đều là người ăn bám, hạnh phúc quá!"  

Mẹ Vương Hán bật cười "khúc khích", rồi duỗi tay ra véo vào hông ông chồng một cái, đau đến nỗi bố Vương Hán cắn răng chịu đựng: "Đồ xấu xa, con trai học thói hư theo ông rồi đấy!"  

"Nếu như Tiểu Hán đã nói không cần tặng quà vậy thì không tặng nữa", ông nội của Vương Hán rõ ràng sớm đã có chuẩn bị, đứng lên từ sô-pha, khẽ vỗ tay: "Long Ảnh, ra đây".  

Một người thanh niên tướng mạo bình thường, giống như âm hồn trong bóng tối, lặng lẽ không một tiếng động từ đằng sau tấm rèm cửa đi ra. Anh ta quá mờ nhạt, lẫn trong đám người thì vừa chớp mắt quay đi đã quên mất dáng vẻ của anh ta rồi, thế như đứng ở đây lại giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, tài năng lộ rõ, giống như sát thần vừa bước ra từ sàn đấu Tu La vậy.  

"Tiểu Hán", ông nội của Vương Hán vẻ mặt đầy yêu thương nói: "Cháu là độc đinh của nhà chúng ta, bắt buộc phải đảm bảo tuyệt đối an toàn, có Long Ảnh ở bên cạnh cháu, ông cũng yên tâm hơn".  

Vương Hán liếc nhìn Long Ảnh, nhếch miệng lên cười.  

Cao thủ của Long Tổ, làm gì có ai mà không bại dưới tay Vương Hán? Ngay đến tổ trưởng của họ, Long Vương, Vương Hán chỉ mất đúng 20 giây là đã đánh gục anh ta rồi. Từ đó trở đi, cứ nhìn thấy Vương Hán là phải đi đường vòng, vòng được bao xa thì vòng.  

"Ông nội, ông bảo Long Ảnh đi theo cháu là để anh ta bảo vệ cháu hay là cháu bảo vệ anh ta", Vương Hán nhếch miệng nói: "Long Ảnh, anh nói xem đúng không?"  

Cơ khóe mắt của Long Ảnh được phen run rẩy, vẻ mặt xấu hổ nói: "Thủ trưởng, cậu chủ không cần bất cứ ai bảo vệ, cậu chủ chính là kẻ mạnh trong số kẻ mạnh rồi, binh vương của binh vương. Tôi nhiều nhất chỉ có thể kiên trì dưới tay cậu chủ 5 giây... không, nhiều nhất 3 giây thôi".  

"Thật sao?", bố Vương Hán có chút buồn bực: "Long Ảnh, cậu thật sự yếu vậy à?"  

Long Ảnh xấu hổ vô cùng.  

Thủ trưởng à, ông cũng không phải không biết thực lực của Long Tổ chúng ta, không phải do tôi yếu mà là do cậu chủ thực sự quá lợi hại!  

Đúng lúc này.  

Điện thoại trong túi Vương Hán vang lên tiếng tin nhắn gửi đến.  

"A, vợ cháu gửi địa chỉ tới, cô ấy mời cháu ăn trưa!", Vương Hán xem tin nhắn xong, vẻ mặt vui mừng nói: "Ông nội, ông ngoại, bố mẹ, con đi trước nhé, không thể để vợ con đợi lâu được, bằng không lại giáo huấn con nữa cho mà xem".  

Nói xong liền nhanh như chớp chạy vọt ra ngoài.  

"Thằng nhóc này", mẹ Vương Hán nhìn theo bóng dáng của Vương Hán, ánh mắt lộ ra vẻ thương xót: "Cuối cùng nó cũng tìm thấy cô gái đã cứu nó năm đó rồi, hơn nữa còn kết hôn, thật tốt..."  

Nói đến đây, dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, lại nhéo hông ông chồng một cái: "Đều tại ông, năm đó nếu như ông kịp thời ra tay thì căn bản Tiểu Hán sẽ không bị thương, xem hôm nay tôi có đánh chết ông không!"  

Trong căn phòng tổng thống vang lên tiếng kêu thảm của bố Vương Hán: "Ai yo, bà xã đại nhân xin tha mạng, tha mạng..."