Đêm xuống, những cuộc vui về đêm mới thật sự bắt đầu.

Thành phố A nổi tiếng là thành phố xa hoa bậc nhất, là thành phố nổi tiếng không bao giờ nghỉ, bởi chưa từng có một giây phút nào nó dừng hoạt động.

Là nơi trung tâm của tài chính, sự giàu có nổi tiếng bậc nhất, cũng chính là nguồn mạch của mọi sự ăn chơi xa đọa.

Con người càng giàu có, nhu cầu thỏa mãn càng lớn, những quán bar ăn chơi, câu lạc bộ hay cả những thú vui “bất hợp pháp” được vận hành một cách chính đáng.

Không ai có quyền can thiệp và loại bỏ, tại nơi này, ai có nhiều tiền hơn sẽ quyết định trọng lượng tiếng nói.

“Lâu lắm không gặp, tôi tưởng cậu quên tôi rồi chứ Thần.”

Diệp Dĩnh Dư cằn nhằn, tay còn cầm ly rượu lắc nhẹ, uống một ngụm rồi đặt mạnh xuống bàn.

Ninh Thương Thần cau mày hơi khó chịu, khuôn mặt cũng không giống như tự nguyện tới đây.

“Dĩnh Dư, cậu cũng biết tôi bận thế nào rồi đấy.

Nếu không phải...”

Thừa biết đó chỉ là cái cớ, Diệp Dĩnh Dư cũng không tùy tiện bới móc.

“Được rồi được rồi, tôi biết cậu bận rồi, hôm nay sinh nhật tôi đó, cậu không thể chúc một câu tử tế sao?”

“Tuổi mới ăn ngoan chóng lớn?”

“...” Diệp Dĩnh Dư có chút cạn lời, “Từ lần sau cậu không cần chúc nữa.”

Ninh Thương Thần không thường xuyên lui lại mấy chốn này, kể cả khi dư dả một cách thừa thãi, anh cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện ăn chơi chác táng.

Không phải anh ta tốt tính, mà là anh ta không muốn tốn thời gian ầm ĩ ở những nơi có nhiều thành phần bất hảo như thế này.

Vật chất không sạch sẽ ở những nơi kinh doanh không ít, thậm chí là phổ biến…

Chất kích thích không phải là một món hàng khó tìm.

Thậm chí nó còn là một thức quà quen thuộc cho các dân chơi, là thứ có thể níu chân một tên giàu có ngu xuẩn nào đó.

Tuy nhiên, để có thể có cơ hội tiếp cận, bọn họ không dùng trực tiếp mà có thể tẩm nó qua thức ăn hay rượu, tùy theo yêu cầu của khách hàng mà nó sẽ xuất hiện dưới nhiều hình dạng và cách thức khác nhau.

Đó là một cách che mắt, nhưng nó sẽ hoàn toàn vô nghĩa nếu thật sự phía cảnh sát muốn nhúng tay.

Chính nghĩa sẽ tồn tại khi xấp tiền không rơi xuống.

Thành phố A là sự chôn vùi của tội lỗi, gọi là thành phố tội lỗi cũng không phải không có lý do.

Vì sao Ninh Thương Thần lại biết rõ chuyện này? Bởi anh - một kẻ từng sống trong môi trường đó biết rõ cách vận hành, mọi quy tắc ngầm của các quán bar.

Anh từng là một kẻ kể cả là làm những chuyện thương thiên hại lý cũng dám làm.

Để kiếm tiền không có gì anh không từng làm qua, giết người… cũng không phải chưa từng làm.

Diệp Dĩnh Dư với Ninh Thương Thần cùng xuất thân cùng một chỗ, đều là từ bãi rác, đều là trẻ bị bỏ rơi.

Ăn chơi nhiều, không chịu được trách nhiệm, ở bãi rác xuất hiện thêm vài đứa trẻ bị bỏ rơi cũng là chuyện thường tình.

Những đứa trẻ chịu được khắc nghiệt của đống rác thải này mới có thể tiếp tục sinh tồn và có quyền được sống, còn không, việc bị đào thải là chuyện không thể tránh khỏi.

Không phải ai cũng biết đằng sau sự xa hoa phồn vinh của thành phố này là cả một địa ngục trần gian.

Và Diệp Dĩnh Dư và Ninh Thương Thần đã vượt qua địa ngục trần gian đó rồi.

“Trầm tư thế, lại bận chuyện bên nhà họ Ninh à?”

“Không sao, chỉ có chút mệt mỏi thôi.

Mấy ngày nay lại không ngủ được nhiều.”

“Không có tôi bên cạnh bọn họ dám vắt kiệt sức lao động của cậu? Có cần tôi đánh gãy chân ông già cậu không?”

“Bỏ đi, bệnh mất ngủ đã xuất hiện từ khi đó rồi...”

Diệp Dĩnh Dư và Ninh Thương Thần đã từng là cặp bài trùng không rời nửa bước, chỉ là hiện giờ hướng đi của hai người bọn họ đã không còn giống nhau.

Diệp Dĩnh Dư sống trong thế giới đen, là lão đại của hai phe hắc bạch, ngay cả quán bar Thanh Thiên này cũng thuộc sự cai trị của hắn - nơi hắn thường hay lui tới.

Còn Ninh Thương Thần lại được nhà họ Ninh nhận lại thứ bọn họ đã đem vứt, lý do lại chỉ vì anh là một hạt giống tài năng và có thể phát triển.

Ninh Thương Thần hai bàn tay trắng khi trước đã khác xa hiện giờ, anh một kẻ không có bất kỳ bằng cấp nào lại đang nắm trong tay nguồn mạch kinh tế của cả nước, khiến đối thủ hay doanh nghiệp nước ngoài cũng phải dè chừng.

“Người anh em cậu có muốn trở lại cạnh tôi không? Bây giờ chúng ta không cần phải như khi trước nữa rồi.”

“Xin lỗi tôi phải từ chối.”

“Thôi bỏ đi bỏ đi, tôi không ép được cậu.

Cậu đã muốn như thế thì tôi chỉ có thể giúp cậu từ phía sau thôi.

Tôi bảo đảm có thể khiến không có tên nào dám tranh với cậu.”

Các công ty khác đều né tránh cạnh tranh với công ty H của Ninh Thương Thần, một phần vì sợ người chống lưng, một phần lại vì sợ không thể chọi còn vỡ.

Những công ty dám huênh hoang trước Ninh Thương Thần đều đã bị anh làm cho phá sản rồi.

Ninh Thương Thần im lặng sau đó cũng uống cùng Diệp Dĩnh Dư rượu.

Rồi đột ngột lại rơi vào trầm mặc, giống như lại nhớ đến chuyện gì đó.

“Thần, mau ngẩng đầu nhìn, cô gái kia… trông rất giống cô gái năm đó!”

Trông thấy ánh mắt bàng hoàng của Diệp Dĩnh Dư, Ninh Thương Thần không khỏi tò mò mà nhìn theo.

Kết quả trông thấy khiến anh cũng phải to mắt dõi nhìn tim đập mạnh.

Nếu quỷ hồn có thể trở lại, liệu cô gái đó có phải là người từ quỷ môn quan trở về hay thật sự là một người đang còn sống sờ sờ?

Người phụ nữ này không phải đã chết rồi sao?.