Jeong Ah thờ người ra, có chết cô cũng không thể tin chuyện mọi người nói mình từng hẹn hò với Shi Gun, việc đó quá hoang đường, vô lí hết sức làm sao có thể xảy ra được?

- Oppa anh đang nói với ai vậy?

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, anh đã biết cô sẽ chẳng nhớ ra mà. Anh tự cười bản thân mình rồi nhìn cô, cười tươi hết mức:

- Không, anh trêu em đó mà, người ta nói nếu tặng giày thì người đó sẽ đi xa em đó

- Vậy thì hãy là người đầu tiên phá lời nguyền đó đi.

Shi Gun nhìn cô, rồi cúi xuống cuốn album kí tên, đột nhiên anh hỏi cô:

- Em có muốn hẹn hò với anh không?

Cô giật mình, tưởng mình nghe nhầm, lùi lại vài bước, anh hơi cau mày lại nhìn cô, trông cô có vẻ sốc lắm. Đưa tay che miệng đang há hình chữ O của mình, chẳng lẽ một người bình thường như mình thật sự có ngày hôm nay sao? Hay đây chỉ là lời nói đùa để chiều fan của anh:

- Anh đừng đùa nữa

Gương mặt anh lạnh tanh, nghiêm túc nhất có thể, nhìn sâu vào mắt cô:

- Anh không đùa, hẹn hò với anh đi.

Không phải chứ? Cô đưa tay ra sau lưng mình rồi véo một cái Au rõ ràng đau mà, đây không phải là mơ, tuyệt đối không phải mơ. Nhưng cô vẫn chưa chấp nhận được, vội vàng chạy đi, chạy rất xa, chẳng còn để ý đến mọi thứ xung quanh nữa, chỉ chạy và chạy.

Cô cúi xuống, chống hai tay vào gối thở gấp, nếu cô đã quên gì đó thì xin hãy cho cô nhớ lại đi.

- Gu Jeong Ah?

Cô giật mình ngẩng mặt lên, người này quen quá, đẹp trai sáng láng quá:

- Anh là?

- Chan

Chẳng phải đây là ngôi sao nổi tiếng sao? Chuyện gì đây? Đến cả người nổi tiếng cũng đều biết tên cô, chẳng lẽ tên cô phổ biến vậy hả?

- Anh biết em không nhớ anh là ai mà. Em thật sự đã quên chuyện cũ rồi

Jeong Ah nhìn anh chăm chú, không hỏi tự khai tất tần tật:

- Tôi là Gu Jeong Ah, là người Việt Nam sang Hàn Quốc học, năm nay tôi 22 tuổi, Oke?

Chan nhún vai rồi bật cười:

- Cái đó ai chẳng biết.

- Anh không nhầm người hả?

- Tại sao lại nhầm chứ?

Lúc này vừa lúc cô gái lúc trước nói cô hẹn hò với Shi Gun đi ra, tay cầm hai cây kem, nhìn cô ngạc nhiên:

- Ơ Gu? Sao cậu lại ở đây?

Thì ra hai người họ đang đi hẹn hò với nhau, Gu cùng họ đi vào quán caffe gần đó, Chan bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện cho cô, từ lúc cô đến làm giúp việc cho Shi Gun đến lúc cô đột ngột biến mất, Jeong Ah vẫn giữ im lặng, chuyện này là sự thật, hay họ đang quay chương trình thực tế lừa người nào đó để làm trò vui, nhưng vẻ mặt họ cũng căng thẳng chẳng kém gì cô, Chan nhìn cô hỏi:

- Hãy nói cho anh biết, ngày hôm đó ai là người ép em rời xa Shi Gun?

Jeong Ah khẽ lắc đầu, trong đầu cô lúc này đang trống rỗng:

- Em không nhớ.

Dương cũng cất tiếng nhỏ nhẹ, tay nắm lấy tay của Jeong Ah an ủi:

- Không nhớ cũng không sao, mình từ từ nhớ ra mà, nếu cậu không phải vì tiền của Shi Gun mà bỏ trốn thì mình vui rồi.

Cô thầm nghĩ vì tiền bỏ trốn sao? Cô nào phải loại người như vậy? Cô nhếch miệng cười dù là Jeong Ah quá khứ hay tương lai cô cũng không phải loại người như vậy!

- Cậu cứ tin ở mình, mình tuyệt đối không phải loại người như vậy.

Dương cho Jeong Ah thông tin liên hệ còn dặn cô nếu nhớ ra gì thì ngay lập tức nói cho Dương biết, còn về vấn đề tài chính đã có Chan lo, lúc này cô mới biết rằng hóa ra cả núi tiền trong túi cô lúc đó là của Shi Gun, cô mắc nợ anh nhiều quá rồi.

Cô cũng biết rằng nếu không có ai ép cô đi thì cô sẽ không rời xa anh đâu, không chỉ là tình yêu giữa fan với thần tượng, nó vượt xa rồi. Lúc đối diện anh, tim cô liên tục đập mạnh, thấy mọi thứ xung quanh như ngừng lại, đây là cảm giác cô chưa từng có. Theo lời kể của họ nếu mọi chuyện đã yên bình như vậy thì làm sao cô lại bỏ đi chứ? Rốt cuộc ai là người ép cô bỏ đi? Cô thật sự muốn biết người đó. Lúc này liệu cô có nên chạy đi tìm Shi Gun không?

Đột nhiên điện thoại cô reo, là ông bác sĩ, cô vội nhấc máy, giọng đầu dây bên kia ôn tồn:

- " Gu hả con? Mau về đây đi còn phải thuyết trình đồ án tốt nghiệp đại học nữa.

- Dạ, vâng trong tuần này con sẽ về

Thật sự phải cảm ơn ông nhiều lắm, suốt mấy năm ở đây, học đại học gặp khó khăn gì ông cũng giúp đỡ, lúc cô gặp tai nạn cũng là do ông cứu, lại yêu thương cô như con đẻ, đang định cúp máy đầu dây bên kia nói tiếp:

- Có cái này ta đã giấu con bốn năm rồi, giờ ta muốn con xem nó