“Chính là chiếc xe đó, mau đuổi theo”

Chiếc xe chở Hạ Thi văn vừa ra khỏi cổng Hạ gia, đi vào đường cái thì có một chiếc xe tải đã chờ sẵn ở đó, nhanh chóng đuổi theo cô.

Trên xe, những tên côn đồ người xăm trổ đầy mình, một tên to béo cầm lái, miệng ngậm thuốc là phì phèo, đằng sau là ba tên côn đồ thân hình gầy gò như người nghiện thuốc phiện.

“Làm theo đúng lời tôi dặn. Nếu làm tốt sẽ có thưởng thêm”

Từ chiếc bộ đàm đã cũ, giọng nói của một cô gái vang lên.

“Tiểu thư yên tâm, giao cho chúng tôi thì chuyện này sẽ được như ý”

Tên to béo lên tiếng, âm thanh khàn khàn của người hút nhiều thuốc lá vang lên khiến không khí trở nên càng đáng sợ.

Mà trên xe, Hạ Thi Văn lúc này không hề mảy may nguy hiểm đang cận kề, cô hứng thú mở cửa kính xe ra, hưởng không khí của buổi sáng sớm trong lành, trong lòng vô cùng vui vẻ nghĩ đến phản ứng của mẹ khi gặp cô.

Mẹ cô sẽ có biểu hiện như thế nào…

Chuyến bay của cô cất cánh lúc 9 giờ sáng.

Hôm qua, Tuyết Nhi gọi điện nói với cô rằng cô ấy và Lưu Niên sẽ ra sân bay tiễn cô, họ còn nói là có quà để đưa cô tặng cho mẹ.

Vì vậy cô còn đang rất mong chờ, trong lòng cô bây giờ thực sự là ngập tràn hạnh phúc.

Hóa ra, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi…

Có thể gặp được người mình nhớ mong, vậy đã là hạnh phúc rồi!

Reng!

Hạ Thi Văn nâng cửa kính lên đóng lại, rút điện thoại từ trong chiếc túi đeo bên người ra, bật lên:

“Alo!”

“Nhớ tôi là ai không?”

Giọng trầm ấm của một người con trai vang lên trong điện thoại khiến cô ngẩn người. Cô bỏ điện thoại ra, nhìn cho kĩ tên hiện lên: “Tư Hạo Hiên”.

Hạ Thi Văn mỉm cười, nụ cười như có như không, tiếp tục đặt điện thoại vào tai:

“Người thì không nhớ, nhưng giọng nói thì có chút ấn tượng.”

“Vậy là tốt rồi. Chỉ cần em nhớ em đang nợ tôi một bữa ăn ngày hôm nay là được”

“Hôm nay!?”

Hạ Thi Văn đang ngồi dựa lưng vào ghế đột nhiên bật thẳng dậy, ánh mắt mơ màng vừa nãy đang trợn trừng lên.

“Đúng thế! Chẳng lẽ em chưa đọc tin nhắn tôi gửi?”

Tư Hạo Hiên tiếp lời.

Hạ Thi Văn cố gắng ngồi nghĩ ngợi lại….

Quả nhiên cô nhớ ra khoảng một, hai tuần trước hắn có gửi tin nhắn cho cô.

Nhưng cho đến nay cô vẫn không mở ra xem, chủ yếu là quá bận, còn bây giờ thì đúng là cô đã quên luôn rồi!

“Xin lỗi, tôi quả thực không có xem.”

Hạ Thi Văn áy náy.

“Không sao, chỉ cần em nhớ trưa nay là được.”

“Xin lỗi nhưng không được rồi!”

“Tại sao?”

Tư Hạo Hiên nghi hoặc,

“Hôm nay tôi sẽ đi Hà Lan, đến tận tháng 8…”

Điện thoại im lặng vài giây rồi Tư Hạo Hiên mới lên tiếng, trong giọng nói vẫn còn trêu đùa nhưng cũng có cả sự thất vọng:

“Không sao, vậy đợi khi nào em quay về rồi…”

“Tiểu thư, ở đằng sau có chiếc xe tải đi theo chúng ta từ nãy giờ.”

Tư Hạo Hiên chưa kịp nói hết câu thì đã bị người lái xe cướp mất lời.

Theo lời lái xe, Hạ Thi Văn quay người ra sau. Quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe tải cũ, không hề có biển số xe đang đi theo xe cô.

Hơn nữa, khi cô quay người nhìn lại, có vẻ như tên tài xế đô con đó đã để ý mà nở nụ cười độc ác với cô khiến cô run người.

Lại một lần nữa xảy ra chuyện này ư?

Không, cô sẽ không để nó xảy ra một lần nữa…

“Cắt đuôi chiếc xe đó đi!”

Hạ Thi Văn ra lệnh, cô sợ hãi đến mức không nhớ ra mình còn đang nói chuyện điện thoại với Tư Hạo Hiên nữa.

“Rõ!”

Lái xe lập tức chuyển hướng xe, lao nhanh ra khỏi đường cái, đi vào một con đường rộng lớn vắng người, tăng tốc lên để cắt đuôi theo lời Hạ Thi Văn dặn.

Nhưng ai ngờ, đây là cái bẫy mà chúng đã giăng sẵn, chỉ chờ cô đi vào con đường khác không phải trục đường chính thì chắc chắn sẽ không có camera, vậy nên chúng càng dễ làm càn.

Chiếc xe tải vẫn cứ bám lấy chiếc xe Limousine chở Hạ Thi Văn. Mà Hạ Thi Văn ngồi trên xe lúc này, một phút cũng không dám lơ là.

Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải đằng sau, lòng lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Mới có hai tháng thôi mà, tại sao chuyện này lại xảy đến với cô?

Cô không muốn!

Hạ Thi Văn không muốn một lần nữa bị rơi vào hoàn cảnh sống dở chết dở này, càng không muốn làm lỡ chuyến bay cô đã phải đợi chờ rất lâu kia.

Rốt cuộc cô đắc tội với ai rồi ư?