Tay giơ lên cao rồi lại hạ xuống. Khúc Thuần Nhã trừng mắt với Hạ Thi Văn một cái, nhỏ giọng, không để Tư Hạo Hiên nghe thấy:

“Coi như hôm nay số cô tốt, nếu không tôi đã tát lật mặt cái đồ lễ tân quê mùa nhà cô rồi!”

Rồi cô ta chạy lại ôm chầm lấy tay Tư Hạo Hiên vừa mới bước vào từ cửa thang máy kia, khuôn mặt tươi cười, giọng điệu ngọt ngào còn mang theo chút nũng nịu, khác hẳn vẻ kiêu kì đanh đá kia:

“Anh Hạo Hiên, em nhớ anh lắm đó!”

“Sao anh lại tới đây?”

Hạ Thi Văn khó chịu hỏi.

“Nghe nói hôm nay em dọn đồ, đến xem xem như thế nào!”

Tư Hạo Hiên không chút ngại ngần trả lời cô.

“Không cần anh lo chuyện tôi, lo cho tốt vị Khúc tiểu thư kia đi!”

Tư Hạo Hiên nhìn tình hình trước mắt, nhìn Hạ Thi Văn đang đứng chặn của kia, phút chốc hiểu ra vấn đề.

Môi hắn nở nụ cười, nhìn cô ánh mắt như có như không mê hoặc rồi lấy tay xoa đầu Khúc Thuần Nhã đang ôm lấy tay hắn:

“Bảo em ngoan ngoãn đợi ở nhà, còn đến đây làm gì!?”

“Không phải em nhớ anh, muốn đến tìm anh sao?”

Khúc Thuần Nhã ngẩng mặt lên, bày ra vẻ mặt cún con vô cùng đáng thương khiến ai cũng không đành lòng.

Nếu như không phải lúc nãy Hạ Thi văn được chiêm ngưỡng mặt thật của cô ta, chắc giờ cô cũng đã bị lừa rồi!

Hạ Thi Văn hắng giọng:

“Anh để người nhà ăn mặc…như vậy lên tận đây, tôi thật thấy xấu hổ hộ!”

Khúc Thuần Nhã lúc nãy vẫn còn cười cười giờ mặt đã méo xệch lại. Nói như vậy không phải là cô ta đang coi thường gu ăn mặc của cô sao? Khúc Thuần Nhã nổi giận phừng phừng, giọng nghe rất buồn cười, nghiến răng ken két:

“Cô là lễ tân, cô căn bản không biết được giới thượng lưu của chúng tôi như thế nào, vậy thì có thể sao hiểu được phong cách của tôi!? Tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho cô!”

Khúc Thuần Nhã nói mà người vẫn dựa sát vào Tư Hạo Hiên, ôm lấy cánh tay hắn một cách tự nhiên vô cùng.

Rất thú vị!

Khúc Thuần Nhã này, từ khi hắn bị lạc bên Hà Lan, đến khi quay về đây, hai người mới gặp lại nhau nửa năm trước, miệng lưỡi ngày càng sắc bén, nhan sắc cũng xinh đẹp lên nhiều.

Tư Hạo Hiên vẫn nghĩ rằng đây là Khúc tiểu thư mà ngày bé anh thầm thích mà lại không biết rằng, người này vốn dĩ còn chẳng có tí quan hệ gì với Khúc gia!

Hắn hiện tại lại đang muốn xem xem, đối diện với Khúc Thuần Nhã, vợ chưa cưới của hắn rốt cuộc sẽ làm thế nào?

“Ồ, hóa ra bây giờ lại thịnh hành kiểu thời trang “Tuesday” này sao!? Tôi quả nhiên là lễ tân, không hiểu nổi, mà càng không muốn thử! Không muốn ra đường bị mọi người nhìn tôi thành cùng hạng người với cô!”

Quả nhiên không để cho hắn thất vọng, những câu nói Hạ Thi Văn chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng cũng khiến cho Khúc Thuần Nhã im bặt, không nói thêm được gì.

Giới trẻ bây giờ, ai mà lại không biết “Tuesday” là ý chỉ gì cơ chứ! Đương nhiên, Khúc Thuần Nhã cũng biết! Hạ Thi Văn đang chửi cô ăn mặc giống như là tiểu tam.

Mặt Khúc Thuần Nhã trầm xuống, không biết nói thêm gì nữa, tay bấu chặt vào tay áo của Tư Hạo Hiên.

Thấy vẻ mặt này của Khúc Thuần Nhã, Hạ Thi Văn lập tức vui vẻ! Mới là học sinh nhất trung, lại dám đến đây phô trương? Lần này cô cũng coi như giúp đỡ trường nhất trung đó giáo huấn lại cô ta một lần!

“Tư trợ lý, giờ anh dẫn theo người nhà anh đi được chưa? Hạ tổng quả nhiên không muốn gặp cô bé!”

Lúc nói, Hạ Thi Văn cố tình nhấn mạnh hai chữ “Hạ tổng”, chỉ rõ xem rốt cuộc vị tổng giám đốc mà Khúc Thuần Nhã muốn gặp là ai.

“Rõ, Hạ tổng!”

Tư Hạo Hiên trong lòng vô cùng hài lòng! Cô gái này vậy mà lại có thể thắng được Khúc Thuần Nhã, quả nhiên đây mới xứng là vợ chưa cưới của hắn chứ!

Khúc Thuần Nhã lúc này mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Tư Hạo Hiên vậy mà lại gọi cô ta là Hạ tổng?

Khúc Thuần Nhã nhìn về phía Hạ Thi Văn, nhìn quần áo cô mặc từ trên xuống dưới, giọng vẫn rất khinh thường:

“Anh Hạo Hiên, anh đừng có mà đùa em, không cần giữ mặt mũi cho một lễ tân như cô ta đâu! Cô ta ăn mặc quê mùa như vậy, vừa nãy em còn nhìn thấy cô ta ngồi ở quầy lễ tân, sao có thể là Hạ tổng? Chẳng phải anh nói anh làm việc ở văn phòng tổng giám đốc sao?”

Hạ Thi Văn bây giờ chỉ mong cô có thể ngồi thụp xuống đất hoặc lăn lội trên sàn để cười cho thỏa thích! Câu chuyện này, cũng quá hài hước rồi!

Cô cố nhịn cười, giọng không còn đanh thép như lúc trước nữa, nhẹ nhàng nói:

“Cô bé à, ai quy định ăn mặc như này thì không thể làm tổng giám đốc cơ chứ? Không phải “Anh Hạo Hiên” của em cũng đang mặc thế kia à? Vả lại, người nào quy định làm việc ở văn phòng tổng giám đốc thì là tổng giám đốc chứ?”

Chân mày Khúc Thuần Nhã nhíu chặt lại, ánh mắt hận như muốn giết chết Hạ Thi Văn!

Khúc Thuần Nhã phút chốc ngớ người, quả nhiên cô ta càng nói càng sai, sai đến nỗi đến một câu nói cô ta cũng không thể cãi lại Hạ Thi Văn. Gương mặt đắc ý vừa nãy giờ đã không còn, thay vào đó là ánh mắt hận như không thể giết chết được Hạ Thi Văn.

“Anh Hạo Hiên, em đói rồi, có thể dẫn em đi ăn không?”

“Được thôi! Vậy Hạ Thi Văn, chúng tôi đi trước!”