Tư Hạo Hiên dừng xe, cởi dây an toàn bước xuống rồi mở cửa xe cho cô. Nhưng cô vẫn cứ một mực cự tuyệt, không chịu xuống.

Đúng thời điểm cô đang giả vờ lạnh lùng với anh thì cái bụng đói của cô lại lật kèo phản ngược lại, sôi lên ùng ục làm cho anh ở ngoài không nhịn được phì cười. Mặt cô phút chốc liền bị chọc cho đỏ bừng.

“Em đói rồi, ăn một chút lấy sức đi, sau đó có cãi bướng hay giận dỗi gì thì tùy em.”

“Tôi mới không phải nghe anh, chỉ là bụng tôi có chút đói thôi, anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều!”

Cô vẫn buông lời trái tâm, nhưng cuối cùng cũng chịu đeo túi bước xuống xe, đi theo anh vào bên trong…

Mặc dù đây chỉ là một nhà hàng thôi, vậy mà bên ngoài lại được bày trí và xây dựng như một cung điện cho các vua chúa thời xưa vậy, lộng lẫy và xa hoa đến chói mắt, lại còn đặt ngay ở trung tâm thành phố khiến nó trở nên càng xa xỉ hơn. Hai người vừa mới bước vào, mặc dù không hề sánh đôi cùng nhau những cũng khiến cho bao nhiêu ánh mắt phải ngước nhìn họ. Một nam một nữ. Nam khí chất lạnh lùng lại có phần quyến rũ, nữ quý phái, nụ cười mỉm đẹp như bông hoa trong gió, quả thật xứng danh kim đồng ngọc nữ.

“Tư thiếu, ngài đến rồi! Chúng tôi đã sắp xếp cho hai vị gian phòng Lưu Ly Lâu rồi, mời theo tôi!”

Khách quý quan nghênh hạ giá, lại còn đi tới cùng một vị mỹ nữ xinh đẹp như vậy, đương nhiên quản lý phải trực tiếp ra đón, cũng phân phó dặn dò kĩ lưỡng không được có chút sai sót nào.

Tư thiếu này đến đây trước nay chưa từng đặt phòng, trực tiếp đến rồi liên hệ cũng dành được gian phòng đơn xa xỉ nhất. Nhưng lần này, trợ lý đặc biệt Trương Thành của anh gọi cho ông, còn bảo đặt phòng tình lữ, ông đương nhiên phải hầu hạ cho cẩn thận rồi!

Hai người sau đó trực tiếp đi theo quản lý dẫn vào, đồ ăn cũng nhanh chóng được bưng lên. Những món ăn thơm nức mũi khiến cho bụng Hạ Thi văn cồn cào lại càng thêm cồn cào, cô nhanh chóng cầm dao dĩa lên, bắt đầu ăn.

Trong cả quá trình đó, cô nhìn ra được một ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô, nhưng rồi cô cũng mặc kệ, chỉ tập trung ăn cho xong cơm của mình. Mà anh ngồi đó nhìn cô ăn ngon miệng như vậy thì lại cảm thấy rất ấm lòng.

Dáng vẻ của cô bé Khúc Thi Văn năm đó, sớm đã theo thời gian mà bị phai mờ dần. Vậy thì từ bây giờ, mỗi khoảnh khắc của vợ anh, Hạ Thi Văn, hãy để anh lưu lại từng chút một được không?

Ăn xong bữa cơm, cô cũng không tiếp tục dây dưa với anh nữa, anh cũng không có giữ cô ở lại, vậy nên cô trực tiếp gọi xe quay về biệt thự Lâm hoa viên.

Vừa mới về đến nơi, cô đã nằm vật lên giường, suy nghĩ về lời nói của Tư Hạo Hiên hôm nay. Lời anh nói là thật ư? Hay lại tiếp tục để lừa gạt cô nữa? Nhưng dù có thế nào, cô cũng phải công nhận anh đã đạt được mục đích rồi, cô đã thật sự thích anh….

Suy nghĩ một hồi, cô đi vào giấc ngủ cũng chẳng biết. Đến khi quản gia trương đích thân đi lên phòng, gõ cửa rất lâu rồi thì cô mới tỉnh lại từ trong mộng

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!”

“Ưm…lão Trương? Ông có chuyện gì sao?”

Hạ Thi Văn dụi dụi mắt, vẫn để nguyên bộ dạng ngái ngủ chạy ra mở cửa.

“Cũng không có gì. Thiếu gia để quên bộ hồ sơ này, nhờ người mang lên tập đoàn. Thiếu gia, lát nữa phải dùng gấp!”

Ông vừa nói vừa giơ tay đưa lên trước mặt cô một bộ hồ sơ trắng.

“Được, ông đưa cháu, bây giờ cháu đi ngay!”

Nói rồi, cô vươn tay ra cầm lấy tập hồ sơ sau đó nhanh chóng quay vào phòng.

………………………

Tập đoàn Tư thị.

Một trong những tập đoàn hàng đầu của Trung Quốc, chỉ với ba năm ngắn ngủi mà Tư Hạo Hiên có thể đưa tập đoàn vươn lên sánh ngang với các tập đoàn quyền lực của Thế giới, đồng thời anh cũng trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nắm giữ khối tài sản hàng tỉ đô, đứng trong hàng ngũ những doanh nhân trẻ của Thế giới, vượt xa hơn so với những gì mà người ta đã tính toán được.

Giờ đã là giờ chuẩn bị tan tầm, mọi nhân viên trong tập đoàn đều đang nỗ lực thu hoạch thành quả của mình trong vòng một ngày để báo cáo. Bất chợt một bóng dáng của cô thiếu nữ xinh đẹp tiến vào tòa nhà to lớn, cô mặc trên mình một chiếc quần baggy rộng và áo phông đơn giản những vẫn thu hút.

Đi thẳng vào quầy lễ tân, cô lịch sự lên tiếng:

“Chào cô, tôi….tôi đến đưa tập hồ sơ cho Tư tổng!”

“Xin chào, rất hân hạnh được đón tiếp cô. Xin hỏi cô là….”

Cô nhân viên lễ tân nhìn cô từ trên xuống dưới, khí chất quả thực khiến người ta mê người, cũng ngay lập tức nhận ra đây là vị đại tiểu thư của Hạ gia được mọi người lúc nào cũng ca tụng hết lời đây mà!

“Tôi là người được Tư tổng nhờ mang đồ đến!”

“Thất lễ rồi, Tư tổng có dặn, không có lệnh không được phép đưa đồ lên! Hay là như vậy, cô đưa tập hồ sơ này cho tôi, tôi sẽ bảo người mang lên, được không?”

“Vậy làm phiền cô rồi!”

Hạ Thi Văn mỉm cười rồi đưa tập hồ sơ vào tay cho cô lễ tân.

Cô biết mà, làm gì có chuyện có thể qua được cửa lễ tân cơ chứ?

Nhưng dù sao như vậy cũng đúng ý cô vì cô hiện tại cũng không muốn phải đối diện với anh chút nào.

Ra khỏi cửa tập đoàn, cô đưa tay lên vươn vai một cái, hít mùi hương hoa thạch thảo nhàn nhạt được trồng ở xung quanh tập đoàn.

Vậy là một mùa thu lại sắp về rồi, cô sắp phải tới trường điểm danh bắt đầu một kì học mới. Tâm trạng quả thực có chút chờ mong học kì mới ở ngôi trường này!

Chuẩn bị quay người lên xe, cô chợt nhìn thấy dáng người quen thuộc đang sánh đôi cùng một cô gái bước vào trong tập đoàn.

Không sai, người cô thấy chính là tên nam nhân mà trưa nay còn ngỏ những lời lãng mạn với cô, còn dắt cô đi ăn ở một nhà hàng sang trọng.

Tư Hạo Hiên đang cười nói với một quý cô có vẻ đẹp vô cùng quyến rũ, hơn nữa còn tự tay mở cửa cho cô ta.

Gọi cô đến đây đưa đồ là cái cớ, còn khoe ân ái với nữ nhân khác mới là thật, đúng không?

Cô rõ ràng biết bọn họ chỉ là đối tác, nhưng nhìn cử chỉ thân mật của Tư Hạo Hiên đối với người phụ nữ khác lại không nhịn được mà khó chịu!

Thế mà cô còn nghĩ những lời anh nói trưa nay là thật, còn vui vẻ suy nghĩ sẽ tiếp nhận anh. Nhưng bây giờ thì bỏ đi nha!

Cô bực dọc, lên xe, đóng cửa cái “rầm” làm cho bác lái xe cũng giật mình. Có lẽ chính cô cũng không biết, mình là đang ăn một hũ giấm chua siêu to khổng lồ đâu nhỉ!

Về phần Tư Hạo Hiên, sau khi đưa đối tác mới vào bên trong sảnh tòa nhà thì bị cô lễ tân báo cáo, nói rằng có người đưa cho anh tập tài liệu. Lời cô lễ tân vừa dứt, quả nhiên anh đã lao vội ra ngoài, nhưng bắt gặp lại không phải bóng dáng cô, mà lại là một chiếc xe chạy vọt qua.

Anh lập tức hiểu ý ngay, không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài một tiếng rồi quay đầu đi vào trong.

- Nhớ like với bỏ phiếu cho tui nha, vã quá rùi!