Vô cùng mệt mỏi leo lên lầu.

Thẩm An Nhiên lấy chìa khóa ra đưa vào ổ rồi xoay nửa vòng, cánh cửa mở ra, bộ não đang rối bời của cô chợt tỉnh táo lại, cô cảm nhận được bầu không khí khác lạ trong phòng.

Cách một cánh cửa truyền đến tiếng một người đàn ông đang gọi điện thoại.

Lệ Đình Phong đã trở về.

Cô muốn nói sự thật mình bị ung thư dạ dày.

Nhưng nói xong thì anh sẽ quan tâm cô dù chỉ một chút không?

Thẩm An Nhiên liên Tục tự hỏi chính mình, trong đầu cô đang suy nghĩ thì đột ngột cánh cửa bị đẩy ra, sau đó cô trông thấy nét mặt Lệ Đình Phong xám xanh đang nhìn mình.

“Cô đi lêu lổng chỗ nào? Cô nhìn cho kỹ xem tôi đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại?”

Lêu lổng? Nếu chỉ đến bệnh viện kiểm tra mà cũng gọi là lêu lổng thì đúng thật là… bây giờ chỉ còn một bước nữa thôi thì cô sẽ bước vào cửa tử rồi.

Nghĩ đến thì hốc mắt lại cay lên, Lê Đình Phong cũng không chú ý đến hốc mắt dần đỏ lên của Thẩm An Nhiên, anh chỉ dùng ánh mắt hung hăng để chỉ trích việc cô không nghe điện thoại của mình.

Thẩm An Nhiên lấy điện thoại di động trong túi ra, lắc lắc màn hình đen và nói: “Điện thoại hết pin rồi”

Cô có tổng cộng hai chiếc điện thoại di động, một chiếc dùng cho công việc văn phòng và chiếc còn lại để chờ liên lạc của Lệ Đình Phong.

Hai ngày nay cô lăn lộn cùng với dạ dày của mình.

Trong lúc nhất thời đã quên mất cắm sạc điện thoại, cho nên mới dẫn đến việc cô không nghe thấy điện thoại của anh.

“Có chuyện gì gấp không?” Những việc làm cho Lê Đình Phong sốt ruột đến độ gọi cho cô nhiều lần như thế, không cần nghĩ cô cũng có thể tưởng tượng đó là ai.

Cô vừa nghĩ xong thì Lệ Đình Phong đã kéo tay cô đi ra ngoài: “Minh Nguyệt bị thương rồi, cô cùng tôi đi đến bệnh viện một chuyến.”

Quả nhiên, anh khẩn trương như vậy là vì Hạ Minh Nguyệt.

Trái tim cô tràn ngập chua xót.

Hạ Minh Nguyệt bị mắc chứng bệnh rối loạn đông máu ở mức độ nghiêm trọng, nhóm máu của cô ta cũng rất hiếm, chỉ có Thẩm An Nhiên mới có nhóm máu phù hợp với cô ta.

Ban nãy Thẩm An Nhiên bị nước mưa làm ướt nhẹp cả cơ thể, mái tóc dài như rong biển dán vào sống lưng, đôi môi tái nhợt và bàn tay lạnh giá, thế nhưng Lê Đình Phong cũng không phát hiện ra điều này.

Hạ Minh Nguyệt nhập viện ở bệnh viện gần đây, từ đây đi qua đường mất mười phút là có thể đến.

Nhưng Lê Đình Phong vô cùng lo lắng, kéo Thẩm An Nhiên đi rồi ném cô vào ghế sau xe.

Lệ Đình Phong bắt đầu lái xe, nhìn chăm chăm về phía trước.

Lúc anh liếc nhìn về kính chiếu hậu thì vô tình nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Thẩm An Nhiên.

Anh không tự chủ được nhíu chặt lông mày: “Sao mặt cô trắng bệch như người chết vậy.”

… bây giờ anh ta mới phát hiện ra.

Thẩm An Nhiên cong môi tự giễu, cổ họng như bị một khối hoàng kim chặn lại, cô mở cửa sổ xe nhìn mưa đang càng lúc càng nặng hạt bên ngoài, cơ thể dường như đông cứng thành một quả bóng, hơi thở phun ra biến thành một bóng sương bằng.

Đổi hàng mi nhẹ nhàng run lên.

Lê Đình Phong lạnh nhạt nhìn cô, thấy cô không lên tiếng trả lời, trong lòng dâng lên một tia cáu kỉnh bực bội.

Anh cảm thấy hôm nay Thẩm An Nhiên có gì đó không ổn.

Sau khi suy nghĩ một chút, chẳng qua Thẩm An Nhiên xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh, bây giờ người anh nên quan tâm nhất vẫn là tình hình sức khỏe của Hạ Minh Nguyệt.

Nghĩ đến đây, anh đạp nhẹ chân ga rồi tăng tốc cho xe chạy.

Sau khi tới bệnh viện, Lệ Đình Phong kéo Thẩm An Nhiên ra khỏi xe, Thẩm An Nhiên còn chưa kịp đứng vững, đã bị Lệ Đình Phong kéo đi, bước chân lảo đảo chật vật đi theo sau anh.

Lê Đình Phong đưa Thẩm An Nhiên thẳng vào phòng lấy máu, đáy mắt lạnh băng nói với y tá: “Lấy máu của cô ấy, không cần kiểm tra, nhanh lên”

Khóe miệng Thẩm An Nhiên hiện lên một tia chia xót, Lệ Đình Phong không kiểm tra máu của cô, hết sức tin tưởng đối với máu cô.

Chẳng lẽ anh ta không sợ những tế bào ung thư trong máu cô sẽ đi vào thân thể của Hạ Minh Nguyệt sao.

Vẻ mặt Thẩm An Nhiên có hơi chống cự nói: “Đợi chút, hôm nay cơ thể tôi không thoải mái, có thể không lấy được không.”

Hai mắt Lệ Đình Phong nheo lại, từ trong đó bắn ra một tia nguy hiểm, anh cúi người rồi một tay nắm lấy cằm Thẩm An Nhiên, lạnh giọng nói: “Cô có tư cách gì nói không, bốn năm trước chúng ta ký hợp đồng, trên giấy trắng mực đen có viết rõ ràng, Thẩm An Nhiên cô nên thực hiện tốt nhiệm vụ của mình”

Đúng vậy… trong hợp đồng bốn năm trước có viết, khi Hạ Minh Nguyệt mất máu quá nhiều thì cô phải hiến máu vô điều kiện cho cô ta.

Đây là giao dịch mà cô đã ký, Thẩm An Nhiên cho dù sắp chết cũng phải hiến máu cho Hạ Minh Nguyệt.

Đây là do cô nợ Lệ Đình Phong.

Năm đó, Hạ Minh Nguyệt xảy ra tai nạn giao thông trên đường, vết thương mất máu quá nhiều do không được đưa đến bệnh viện kịp thời.

Sau khi biết được Hạ Minh Nguyệt xảy ra chuyện, Lệ Đình Phong lo lắng cầu xin cô giúp đỡ cô ta.

Khi đó không biết Thẩm An Nhiên bị ma xui quỷ khiến thế nào lại có thể trao đổi một điều kiện: “Anh kết hôn với tôi, tôi sẽ cứu Hạ Minh Nguyệt”

Cô vẫn còn nhớ ánh mắt kinh ngạc của Lệ Đình Phong, trong đôi mắt còn dâng lên một sự chán ghét cô đến cùng cực.

Từ giây phút đó, cô đã biết được mình cùng anh không thể chung sống hòa bình được nữa.

Khi Lê Đình Phong rơi vào thời điểm khó khăn nhất và cần cô nhất, thì cô lại thừa cơ buộc anh ta phải nghe theo mình.

Lê Đình Phong sinh ra trong nhà họ Lý danh giá, sinh ra đã là người nổi trội, lại có tính cách nóng nảy, mọi người đều xoay xung quanh anh.

Ngày thường không ai dám nặng nhẹ với anh một câu nào, đây là lần đầu tiên có người uy hiếp anh.

Thẩm An Nhiên biết điều mà Lê Đình Phong ghét nhất chính là bị người khác ép buộc mình làm điều không muốn, cho nên khi cô nhìn thấy Lê Đình Phong không do dự mà kí xuống bản hợp đồng “bán thân”, cô đã biết mình thua rồi.

Nhìn thấy anh có thể làm điều này vì Hạ Minh Nguyệt, cô cảm thấy đau nhói trong tim gan, nhưng rồi cô tự an ủi mình, kết hôn trước rồi sinh tình cảm sau, có lẽ không lâu sau đó Lệ Đình Phong cũng sẽ đối xử tốt với cô như đối với Hạ Minh Nguyệt.

Đáng tiếc ông trời không cho cô điều đó, Thẩm An Nhiên trăm lần cũng không nghĩ mình sẽ gặp báo ứng nhanh đến vậy.

Nếu chẳng may mắc phải căn bệnh nan y thì quả là xứng đáng.

Nhìn thấy mũi kim đâm sâu vào da thịt, máu tươi màu đỏ từ từ rút ra, sắc mặt Thẩm An Nhiên tái nhợt vì đau, thực sự rất đau, còn đau hơn cả khi cô nội soi dạ dày.

Y tá lấy máu chưa từng thấy một người phụ nữ nào gầy yếu như vậy, nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn, thấp giọng hỏi: “Còn có thể nhịn được không?”

Thẩm An Nhiên choáng váng lắc đầu, khán giọng nói: “Lấy đi, tôi không có việc gì?

Sau khi y tá lấy đi 600cc máu, cô ta không dám tiếp tục nữa, tay của cô gái này thật sự đã lạnh như băng, không còn là thân nhiệt của người bình thường nữa.

Trước khi Thẩm An Nhiên hôn mê cô còn nghe thấy Lê Đình Phong nói với y tá: “Đủ chưa, nếu chưa đủ có thể tiếp tục”

Những năm gần đây Lê Đình Phong đã trở nên nhẫn tâm như vậy sao?