Môi Thẩm An Nhiên tái nhợt, sau khi nói một hồi, thân thể có hơi mệt nhọc, cơ thể như máy móc mặc quần áo vào.

“Lệ Đình Phong, lẽ ra chúng ta phải kết thúc cuộc hôn nhân này một cách đàng hoàng.

Vì anh không muốn nên tôi chỉ có thể kiện anh về tội bạo lực gia đình.

Hẹn gặp lại anh tại tòa.”

Thẩm An Nhiên, người phụ nữ này thực sự là người cứng rắn, không ăn dầu muối, sau khi bị ức hiếp cô chỉ rơi hai giọt nước mắt thì đã trở lại bình thường, đối với một người như vậy, lần đầu tiên Lệ Đình Phong cảm thấy thất bại

Người ta thường nói nếu đau quá thì sẽ nhớ mãi nỗi đau này và sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Bây giờ Thẩm An Nhiên dám thách thức anh cũng chỉ vì nhà họ Thẩm là cái cây to.

Nếu không có nhà họ Thẩm, sợ rằng đến lúc đó cô còn tệ hơn một con chó.

Vốn dĩ anh không thèm thu mua, nhưng giờ anh nghĩ chỉ cần hạ bệ nhà họ Thẩm càng sớm càng tốt, sau khi nhà họ Thẩm phá sản thì Thẩm An Nhiên sẽ bị anh kiềm chế, ngoan ngoãn nghe lời anh trở thành một kho máu.

Lê Đình Phong cho rằng sự chiếm hữu biến thái này là do anh căm thù Thẩm An Nhiên, không muốn ly hôn với cô, tất cả chỉ vì không muốn có được như ý muốn.

“Xem ra hình phạt quá nhẹ, nếu không thì cô sẽ không nhớ bài học của mình!” Nói xong, đột nhiên Lê Đình Phong nắm lấy tay Thẩm An Nhiên, lôi cô từ trên mặt đất dậy.

Thân thể cô nhẹ nhàng, giống như một mảnh lông vũ, không giống cân nặng của người có chiều cao 1m68.

Thẩm An Nhiên bị anh làm cho mất cảnh giác: “Anh thả tôi ra, tôi sẽ tự đi!”

Tất nhiên, anh sẽ không nghe cô nói, thay vào đó, anh siết chặt eo cô hơn rồi sải bước về phía phòng ngủ.

Anh ném cô lên giường, Thẩm An Nhiên núp trong góc giường sợ hãi.

Nhìn thấy bộ dạng của Lệ Đình Phong, không ai không sợ đau, chuyện vừa rồi là đủ rồi.

Lê Đình Phong nhìn động tác nhỏ của cô, chế nhạo nói: “Với cái thân chó này của cô, còn mong tôi chạm vào cô lần thứ hai sao?”

Thẩm An Nhiên cúi đầu, mím chặt môi, hai tay để dưới chăn nắm chặt lại.

Lê Đình Phong mở ngăn kéo, trong đó có rất nhiều thứ, ngẫu nhiên liếc nhìn thuốc trong lọ thủy tinh, rút ra một chùm chìa khóa.

“Tôi thấy tinh thần của cô rất tốt.

Cho cô nhịn đói ba ngày cũng không sao”

Lời nói lạnh lùng không chút cảm xúc của người đàn ông khiến Thẩm An Nhiên run lên, cô nhìn anh một cách ngờ vực.

“Anh định nhất tôi trong đây ba ngày sao?”

Lê Đình Phong không phải chỉ nói suông, nhìn cô với ánh mắt âm u, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Không quan tâm đến sự đau đớn về thể xác, Thẩm An Nhiên lăn khỏi giường, cô đứng dậy vội vàng đuổi theo phía sau Lệ Đình Phong .

Tuy nhiên, thân thể cực kỳ ốm yếu của cô làm sao có thể so sánh được với Lệ Đình Phong? Cánh cửa trước mặt phát ra một tiếng “Rầm” Cả bức tường dường như rung lên.

Thẩm An Nhiên như rơi vào trong làn nước lạnh như băng, lỗ chân lông co rút lại, không khỏi run lên, sương mù trong đôi mắt trong veo càng dày đặc.

Tiếng khóa cửa từ bên ngoài truyền đến, Lệ Đình Phong thật sự muốn nhốt cô ở đây, không cho cô ăn ba ngày.

Ba ngày không ăn, người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối, Thẩm An Nhiên gõ mạnh vào cửa: “Lệ Đình Phong, cho tôi ra ngoài.

Dạ dày tôi khó chịu… tôi sợ, tôi thực sự rất sợ…”

Đứng bên ngoài, Lê Đình Phong cầm chìa khóa run rẩy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, như thể nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của Thẩm An Nhiên qua cánh cửa.

Anh giễu cợt: “Liên quan gì đến tôi?”

Sức khỏe của Thẩm An Nhiên không còn tốt như trước, người ngày càng gầy yếu, nhưng dạ dày vẫn tốt, chỉ là ba ngày không ăn thôi, trong đó có nước máy, uống nước không chết được.

Anh hạ quyết tâm trừng phạt Thẩm An Nhiên, để cô nhớ nhung sâu đậm, không dám không nghe lời của mình nữa.

Thẩm An Nhiên vẫn đang gõ cửa, trong phòng có một tấm cách âm, cô không rõ Lệ Đình Phong có còn ở bên ngoài hay không, vì vậy cô chỉ có thể cầu xin anh cho cô ra ngoài hết lần này đến lần khác.

Cô gục đầu vào cửa, trái tim lạnh lẽo, nước mắt rơi lã chã: “Lệ Đình Phong, tôi chết mất.”

“Lệ Đình Phong, tôi sắp chết…”

“Tôi thực sự sắp chết.”