" Em cười cái gì." Đợi Tô Nhiễm Nhiễm đã đi xa, anh mới quay qua hỏi cô. An Hạ đang cười sặc sụa thì ngậm miệng lại. Chẳng qua là cô vui mừng khi anh không bị quyến rủ bởi mấy con trà xanh tầm thường kia.

" Chả có gì hết, thấy vui thì cười thôi." An Hạ nhướng mày nói rồi đứng dậy đi vào phòng cười khúc khích. Nằm trên giường cô không thể giấu nổi nét mặt nham hiểm. Nếu một ngày không có cô bên cạnh thì không biết Lăng Hạo có xử sự với trà xanh như lúc nãy không nhỉ? Dù sao thì người đàn ông của mình thì mình phải nắm chắc, không thể để cho họ cứ bị trà xanh lởn vởn trước mặt.

Hazzz, An Hạ thở dài một tiếng, Tô Nhiễm Nhiễm kia là mối tình đầu của Lăng Hạo, không biết anh có bị lay động bởi cô ta hay không nữa? Ca này khó cho cô rồi. An Hạ sut nghĩ lung tung một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Lăng Hạo rót một ly rượu mạnh rồi đứng cạnh của sổ thưởng thức. Chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly mới đẹp làm sao! Anh đưa ly lên miệng rồi nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ chảy hơi cay cay xuống thực quản làm đầu óc anh có chút tê dại. Khóe miệng còn đọng lại một giọt rượu đỏ, yết hầu lên xuống liên tục. Khuôn mặt ma mị đung đưa ly rượu dưới ánh trăng sáng, cảnh tượng này thật khiến người ta mê mẩn.

Tô Nhiễm Nhiễm là mối tình đầu của anh. Năm đó, Lăng Hạo là một lớp trưởng gương mẫu, còn cô ta chỉ là một con nhóc mọt sách quê mùa nghèo nàn bị người ta chê bai đủ điều. Nhưng dòng đời đưa đẩy khiến anh đem lòng yêu cô ta say đắm. Hai người vẽ nên một câu chuyện tình yêu vô cùng đẹp. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, một người bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài đến đem lòng yêu cô. Anh ta cầu hôn cô trước sân trường dưới bao ánh nhìn của mọi người, nhìn người đàn ông giàu có, đẹp trai trước mặt, cô ta không thể kìm lòng mà nhận lời cầu hôn trong khi đang hẹn hò với Lăng Hạo.

Mọi người xung quanh đều mắng chửi cô ta vô cùng thậm tệ nhưng Tô Nhiễm Nhiễm vẫn ung dung tay trong tay bước vào xe với người đàn ông kia. Lăng Hạo đứng ở một góc xa chứng kiến mọi sự việc. Lòng anh đau như cắt khi chứng kiến người con gái mình yêu đã nhận lời cầu hôn của người khác. Trên tay anh cầm một chiếc hộp màu đỏ vô cùng đẹp, đây là vật gia truyền của Lăng gia.

Vốn dĩ anh định đưa cho Tô Nhiễm Nhiễm ngày hôm nay nhưng đâu ai thể ngờ cô ta lên xe cùng người đàn ông khác. Cũng vì sự việc này mà anh luôn lạnh lùng, không muốn đến gần phụ nữ.

Trước khi trở thành một người vô tình anh cũng từng là một con người với trái tim ấm áp. Chỉ là thứ được gọi là tình yêu đã biến anh thành một con người như bây giờ. Khẽ cười đau khổ, Lăng Hạo uống một hơi hết ly rượu trong tay. Vị rượu đắng và mặn chát lan ra cả khoang miệng. Nó đắng và mặn như mối tình đầu của anh vậy, ai cũng nói tình đầu là tình đẹp nhất nhưng đối với anh tình đầu là tình đau nhất.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi anh gặp được cô. Chính An Hạ đã sưởi ấm trái tim anh và giúp anh thoát ra khỏi mối tình đau khổ đó. Tô Nhiễm Nhiễm đã quay lại thì sao chứ? Anh không phải loại nam chính ngôn tình nhu nhược chỉ vì một ả đàn bà khác mà làm tổn thương người con gái mình yêu. Nếu cô ta dám đụng đến một cọng tóc của An Hạ, chắc chắn anh sẽ cho cô ta biết dao phẫu thuật sắc bén đến cỡ nào.

Sáng hôm sau, đồng hồ reo inh ỏi làm An Hạ thức giấc. Khó chịu ném chiếc đồng hồ ra xa, cô uể oải đi làn vệ sinh cá nhân. Chọn cho mình một bộ đồ công sở tôn lên đường cong hoàn hảo, An Hạ đi ra khỏi phòng tắm. Liếc nhìn Lăng Hạo đang say ngủ trên giường mà lắc đầu ngán ngẩm. Hôm qua, anh uống rượu mạnh nên say bí tỉ vào phòng làm loạn đến nửa đêm mới chịu đi ngủ đến giờ vẫn chưa chịu dậy.

Thở dài đi đến giường Anh Hạ khẽ lay người anh.

" Cục cưng, mau dậy thôi, anh muốn trễ giờ làm hả?" Lăng Hạo vẫn ngủ say như chết, không có động tĩnh gì. An Hạ hôn lên môi anh nụ hôn nhẹ rồi tiếp tục nói.

" Tiểu Hạo, mau dậy thôi nào."

" Anh muốn ngủ thêm chút nữa." Lăng Hạo dụi mắt rồi quay sang chỗ khác. Nhìn anh như một con mèo nhỏ khiến cô có chút buồn cười. Bỗng nghe thấy tiếng lục đục ngoài nhà bếp, An Hạ đi ra khỏi phòng. Đứng trước mặt cô là Tô Nhiễm Nhiễm đang mang tạp dề tình yêu của cô và tiểu Hạo làm đồ ăn sáng. Cái quái gì thế này? Cô ta vào nhà kiểu gì vậy? Rốt cuộc cô ta là chủ hay cô là chủ.

"A... An Hạ cô dậy rồi sao?" Thấy cô đứng trước mặt, Tô Nhiễm Nhiễm cười tươi cất tiếng hỏi. An Hạ đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì bị giọng nói của cô ta đánh thức.

" À...ha, Tô tiểu thư, cô vào đây...bằng cách nào vậy?" An Hạ thắc mắc hỏi, chẳng lẽ cô ta trèo cửa sổ sao?