Mạnh Thiếu Khiêm đưa Lệ Ái đi ăn ở nhà hàng đồ nướng nổi tiếng rồi họ cùng đến trung tâm thương mại.

Tâm trạng Lệ Ái đã tốt hơn rất nhiều, Mạnh Thiếu Khiêm chăm sóc cô vô cùng ôn nhu chu đáo.

Trong lúc Lệ Ái chọn hoạ cụ trong nhà sách thì điện thoại Mạnh Thiếu Khiêm đổ chuông nên đi ra ngoài nghe máy.

Trong điện thoại vang lên một giọng nữ:

“Khiêm, anh đang ở đâu?”

“Tố Quyên?”

“Phải là em!”

Đuôi mày Mạnh Thiếu Khiêm bất giác nhíu lại, sắc mặt bỗng trầm xuống.

Anh nói:

“Có chuyện gì không?”

“Tối nay anh đến chỗ em được không? Em muốn cùng anh ôn lại chút kỷ niệm.

Lần trước chưa nói hết….Em nhớ anh lắm!”

Giọng người phụ nữ nũng nịu pha chút nghẹn như đang khóc.

Mạnh Thiếu Khiêm trước lời nói đó không trả lời ngay, ánh mắt anh hướng đến nơi Lệ Ái đang háo hức chọn từng món đồ trong nhà sách.

Vài giây sau anh mới đáp lại:

“Không được, tối nay tôi có việc bận.

Giữa chúng ta cũng không có gì để nói cả….”

“Nhưng em rất nhớ anh, Khiêm, em muốn nói nhiều lắm.

Nếu anh bận thì hôm khác được không? Sau khi nói xong thì tuỳ anh quyết định.”

Người phụ nữ nấc lên gào qua điện thoại, lòng Mạnh Thiếu Khiêm trùng xuống nặng nề.

Anh nói lại mấy câu rồi tắt máy, Lệ Ái lúc này cũng đã thanh toán và trở lại.

Cô gái nhỏ háo hức vui mừng giơ túi đồ trong tay trước mặt Mạnh Thiếu Khiêm, ngượng ngùng:

“Em lỡ mua nhiều một chút rồi…”

Khoé môi Mạnh Thiếu Khiêm cong lên, anh đưa tay xoa đỉnh đầu cô sau đó giúp cô cầm túi đồ, tay còn lại đan vào bàn tay nhỏ nhắn.

Lời nói dịu dàng đầy cưng chiều vang lên:

“Mua bao nhiêu cũng được, tôi không thiếu tiền.

Nếu muốn thì lập tức mua cả nhà sách này cho em để mỗi khi cần gì cứ việc đến lấy không cần chờ thanh toán.”

“Khoe khoang!”

Lệ Ái nghịch ngợm thốt nhỏ một câu, Mạnh Thiếu Khiêm thoáng nghe thấy lặp tức kéo cả cơ thể nhỏ nhắn vào lòng mình.

Vòng tay to lớn ôm chặt lấy cái eo mảnh mai, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu hiện tại pha chút nghịch ngợm, môi bạc đính lên chóp mũi nhỏ xinh một cái, vờ gằn giọng:

“Lớn gan quá nhỉ còn dám nói tôi như vậy sao?

Lệ Ái hốt hoảng căng mắt nhìn xung quanh, may là chỗ này có góc cột khuất người nên hiện tại chẳng ai thấy bọn họ.

Cô vừa ngại vừa sợ lỡ ai thấy rồi nhận ra Mạnh Thiếu Khiêm thì toang mất.

Cô không muốn anh khó xử vì mình nên vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kìm của anh:

“Thiếu Khiêm à mau buông em ra đi, người ta nhìn thấy mất.”

Mạnh Thiếu Khiêm dửng dưng như không nghe, hai tay càng siết chặt eo cô hơn.

Mặt cúi thấp xuống, mũi chạm vào mũi cô như muốn hôn.

Lệ Ái thật lo lắng quay đầu nhìn xung quanh lại nâng mắt bắt gặp người đàn ông đang ôm mình hình như có chút lưu manh, trong lòng liền như lửa đốt xen lẫn ngọt ngào.

Hai con ngươi to tròn đảo qua lại vài cái sau đó hai bàn tay đang đặt trước ngực anh nâng lên vòng ra sau cổ anh, môi hôn một cái thật kêu lên đôi môi mỏng đang áp gần mình.

Cô nũng nịu:

“Em chuộc lỗi rồi, anh…anh mau thả người ta ra nha!”

Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng thật gợi cảm, Mạnh Thiếu Khiêm áp lấy môi cô hôn thật sâu rồi mới cam tâm buông ra.

Tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn như cũ, vững vàng bước đi.

Lệ Ái mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, cô ước gì mỗi ngày trôi qua sẽ được cùng anh trải qua khoảng thời gian vui vẻ như hôm nay.

Cô sẽ cố gắng từng bước từng bước âm thầm chinh phục trái tim đã đóng băng này, dù có khó khăn cách mấy cô vẫn mong tình yêu của mình được tu thành chính quả.

—————————————————————

Tấm lưng trần cường tráng của người đàn ông hiện lên trong bóng đêm đầy mị hoặc, đôi môi bạc mỏng lướt qua từng nơi non mịn trên làn da trắng hồng để lại từng dấu hoa hồng nhạt đầy ám muội.

Cô gái bên dưới cong người vì kích thích, hai tay nắm chặt lấy gối cảm nhận từng cơn nồng nhiệt mà người đàn ông mang lại, môi hé ra khẽ rên những tiếng đầy yêu kiều:

“Ưm…Thiếu Khiêm….đừng mà….”

Mạnh Thiếu Khiêm trêu đùa hạt châu nơi ấm nóng nữ tính, cái lưỡi dài quét qua lại xung quanh.

Bên trong tiết ra **** *** như suối làm anh điên cuồng mà hút lấy.

Dù đã ở cạnh nhau rất lâu nhưng mỗi khi chạm vào Lệ Ái anh vẫn bị mê hoặc chỉ muốn bắt nạt cô để đổi lấy ngọt ngào.

Cơ thể cô phát triển rất tốt, rất đầy đặn khiến anh như bị nghiện.

Nghĩ đến Mạnh Thiếu Khiêm lại tà ác mà trêu chọc kích thích làm cho Lệ Ái vì khoái cảm mà nức nở.

Cho đến khi cô thật sự hét lên thật to một tiếng, Mạnh Thiếu Khiêm mới cam lòng mà buông tha.

Anh rướn người lên, bàn tay vuốt lấy làn tóc dài mềm mại, khẽ hỏi:

“Thuốc của em có còn không?”

Lệ Ái mơ màng nhìn anh điều chỉnh lại xúc cảm rồi mới trả lời:

“Hình như đã hết rồi.

Anh đừng lo, qua đêm sẽ khống sao đâu, sáng mai em đi học sẵn đi đến tiệm thuốc mua sớm.”

Mạnh Thiếu Khiêm gật đầu, đôi mắt ôn nhu ngắm nhìn cô gái của mình.

Cô vẫn luôn ngoan như vậy!

Sau cuộc trò chuyện là một cuộc kích tình đầy kịch liệt diễn ra.

Mạnh Thiếu Khiêm dày vò cơ thể Lệ Ái đến đỏ cả lên, cô bị khoái cảm điều khiển mà buông thả theo anh, miệng vẫn kêu lên từng tiếng kích thích làm Mạnh Thiếu Khiêm càng điên cuồng đòi lấy.

Và cho đến tận rất lâu khi mà bầu trời đã mất đi những ngôi sao chỉ còn lại màu đen tĩnh lặng thì cuộc kích tình mới kết thúc.

Lệ Ái ngủ say nhưng nếu cảm nhận không ngửi thấy mùi hương của Mạnh Thiếu Khiêm liền cau mày khiến anh phải dỗ cô ngủ lại.

Trầm lặng ngắm nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt người đàn ông hiện lên tia phức tạp khó đoán….