—————-Editor: Mèo———————

Sau khi từ biệt Bạch Tân Ninh, Hứa Nguyên không về nhà ngay, cậu không muốn ở một mình trong căn phòng trống vắng đó, vì vậy ở bên ngoài đi dạo một hồi, nhưng cho dù làm vậy, lúc về đến nhà vẫn còn rất sớm.

Mặt trời vừa bắt đầu lặn ở phía tây, những đám mây như tấm màn nhuộm đỏ, lơ lửng trên bầu trời, xa xôi lại lộng lẫy.

Cậu đứng bên cửa sổ nhìn rất lâu, không biết nhớ đến chuyện gì, khóe miệng gợi lên một vòng cung mềm mại. Sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc máy ảnh, chụp một tấm hoàng hôn.

Không có kỹ năng kĩ xảo, ảnh sau khi rửa cùng không rõ lắm, có chút mờ ảo, không đẹp bằng phong cảnh trước mắt. Nhưng cậu vẫn rất vui vẻ nhìn tấm ảnh hồi lâu, như một đứa trẻ vừa nhận được một món quà mình thích.

Sau khi xem đủ, cậu kéo ghế ngồi ra, ngồi trước bàn, lấy bút vẽ một hình trái tim thật to ở sau tấm ảnh. Sau đó, lại cẩn thận lôi ra một cuốn sổ từ ngăn giữa của tủ sách. Cuốn sổ rất dày, mặt bìa là một màu trắng thuần, ở góc in hình một chai rượu hoạt hình. Mặt ngoài đã có chút hư hại nhẹ, vừa nhìn là biết nó được dùng đã lâu.

Cuốn sổ hơn phân nửa đều là ảnh chụp và chữ viết. Hứa Nguyên mở từ giữa ra, cẩn thận dán tấm ảnh vừa chụp lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng. Sau đó, hít một hơi thật sâu, cầm bút bắt đầu viết:

Thứ Bảy, ngàu 17 tháng 6, trời nắng.

Hôm nay thời tiết rất tốt, trời đẹp, nhiều mây.

Bạch Tân Ninh rủ mình đi ăn, nhưng Kiều Duật, tên xấu xa hôm qua để lại rất nhiều dấu vết trên cổ mình, cổ áo che không hết nên đành dùng khăn quàng cổ che lại, trông như quái nhân giữa mùa hè vậy.

Không vui một chút nào.

Đều do tên xấu xa Kiều Duật.

Đều do tên xấu xa Kiều Duật.

Đều do tên xấu xa Kiều Duật.

Chuyện quan trọng phải viết ba lần.

(Mình tuyên bố, hắn chết chắc rồi, tối nay không cho hắn ngủ trên giường nữa, cho hắn ngủ sô pha! Sàn nhà cũng được!)

Nhưng mình cũng rất vui, đã lâu không được nói chuyện với ai, ở nhà một mình rất buồn chán, Kiều Duật, anh có thể dành thời gian ở bên cạnh em nhiều hơn được không, nếu không, em không thèm để ý đến anh nữa, hứ!

Còn nữa, hôm nay, em có chụp một tấm ảnh hoàng hôn, thật sự rất đẹp, anh có nhớ lúc chúng ta mới ở bên nhau, anh đã dành rất nhiều thời gian để dạy em cách chụp ảnh, tấm ảnh đầu tiên, chính là chụp hoàng hôn, nhưng kỹ năng của em hình như bị thụt lùi rồi, chụp không được đẹp lắm, lần sau anh dạy lại em được không.

Nhưng không được cười em ngốc, cũng không được nghĩ em phiền phức. Anh biết tính em rồi đấy, là người rất mang thù, em mà tức giận, sẽ chụp hết mấy tấm ảnh lúc anh xấu xí, sau đó đi rửa rồi treo hết chúng trên tường.

Được rồi, hôm nay viết đến đây thôi.

Kiều Duật, ngày 17 tháng 6, hôm nay cũng là một ngày em yêu anh.

Ps: Đừng có cười chữ em xấu, em đang luyện chữ mỗi ngày đấy!

Dấu chấm câu cuối cùng được viết vào, một trang mới lại được lấp đầy. Hứa Nguyên khẽ vuốt ve tấm ảnh dán trên giấy, đọc lại mấy dòng chữ trên trang này này rồi mới miễn cưỡng đóng cuốn sổ lại.

Đây là bí mật của cậu, là mộng tưởng cậu cậu, là giấc mơ ngọt ngào mà cậu cẩn thận nâng niu.

Bầu trời dần tối lại.

Hứa Nguyên dưới ánh hoàng hôn rực rỡ còn sót lại, nhét cuốn sổ trở lại vào tầng giữa giá sách, đảm bảo không ai thấy ngoài cậu.

Khoảnh khắc vừa cất xong, tiếng chuông vang lên, cỗ xe ngựa bí ngô biến mất, Cinderella biến trở về thành cô bé lọ lem.

Giấc mơ của cậu kết thúc.