———————-Editor: Mèo————————–

Khi Kiều Duật về nhà đã là buổi tối ngày hôm sau, công ty của hắn có rất nhiều việc, mấy ngày nay vô cùng bận rộn, xa giao hết một người lại tới một người, có thể dành chút ít thời gian cho Hứa Nguyên được đã là tốt lắm rồi.

Trước khi hắn trở về, Hứa Nguyên đã chuẩn bị xong bữa tối, một bữa cơm rất thịnh soạn, toàn bộ đều là đồ ăn yêu thích của Kiều Duật. Cậu lo lắng Kiều Duật ăn không quen với thức ăn ở căng tin công ty, vì vậy mỗi khi hắn có thời gian về nhà, cậu đều sẽ cố gắng nấu cơm để hắn được ăn ngon một chút.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Kiều Duật vẫn chưa về, cậu nằm trên bàn đợi, không hiểu sao lại ngủ quên mất.

Lúc giật mình dậy, nghe thấy có tiếng nước trong nhà tắm, cậu lập tức đứng dậy, tấm chăn trên lưng rơi xuống, cậu không nhớ mình có dậy đi lấy chăn không, nhưng vẫn nhặt lên, vắt tạm lên lưng ghế.

Chờ đồ ăn đã đặt lên bàn, Kiều Duật vừa lúc từ nhà tắm đi ra. Sau khi hắn ngồi vào ghế, Hứa Nguyên đưa bát cơm cho hắn, sau đó cố gắng dãn cơ mặt để nhìn mình không quá mất hứng.

Kiều Duật cầm lấy bát, ánh mắt không nhìn Hứa Nguyên, nên không nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên mặt cậu.

Hứa Nguyên chỉ cúi đầu ăn, một miếng rồi lại một miếng, cố gắng nhét hết vào trong miệng, không hỏi Kiều Duật tối qua đi đâu không về, cũng không hỏi hắn tại sao trên người lại có mùi tin tức tố của Omega khác.

Hai năm trở lại đây, cậu đã dần quen với thân phận của chính mình, cũng quen với một Kiều Duật hoàn toàn khác với thời niên thiếu.

Chỉ là bầu không khí trên bàn ăn im lặng đến quỷ dị, cậu rất muốn tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng lại sợ Kiều Duật nghĩ cậu tọc mạch, nên chỉ có thể khô khan hỏi: “Cơm hôm nay có ngon không?”

Thật ra Kiều Duật cũng chẳng ăn được mấy miếng, càng không nói đến có thể nhấm nháp ra được hương vị gì, Hứa Nguyên cho rằng hắn sẽ không trả lời cái vấn đề nhàm chán này, vừa định chuyển sang chủ đề khác, cậu nghe thấy Kiều Duật dùng giọng mũi “Ừm.” một tiếng.

Không nghĩ tới có thể nhận được câu trả lời, cậu có chút kinh hỉ ngẩng đầu, lập tức nở nụ cười hạnh phúc.

Như thể hạnh phúc đối với cậu chỉ là những điều đơn giản như vậy.

Kiều Duật cau mày nhìn cậu, biểu tình có chút kỳ quái, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cau mày nuốt nước bọt.

Vì thế, cả bữa ăn tâm trạng Hứa Nguyên vô cùng tốt, bất giác nói nhiều hơn trước rất nhiều. Mặc dù Kiều Duật từ đầu đến cuối vẫn là bộ dáng không kiên nhẫn nhưng Hứa Nguyên có vẻ không quan tâm lắm.

Cậu thậm chí sau khi tắm xong, quấn thân thể ướt đẫm của mình trong khăn bông, quỳ xuống giường hỏi: “Hôm nay có muốn làm không?”

Nói xong lại thấy ngượng ngùng, tai đỏ lên.

Đèn sàn bật sáng, ánh đèn vàng ấm áp chiều vào đầu giường tạo nên một bóng đen mơ hồ không rõ.

Kiều Duật dựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt dò xét, giống như đang ngắm ngía một món hàng.

Đổi một cách nói, cậu thực ra cũng chỉ là một món hàng.

“Tôi nhớ cậu chưa đến kỳ phát tình nhỉ?”

Giọng của Kiều Duật đầy mỉa mai, giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đỉnh dầu xuống, Hứa Nguyên lập tức thanh tỉnh, cảm giác xấu hổ theo máu đi qua từng ngóc ngách trên cơ thể, cậu thất thần ngồi đó, ngón tay xoa xoa góc áo, cả người khẽ run.

Kiều Duật không thuận theo, lạnh nhạt nói: “Tự mình chuẩn bị thuốc ức chế đi, phòng ngừa gặp phiền phức. Đừng hy vọng tôi có thể giúp cậu.”

Hứa Nguyên rũ mắt xuống nói: “Ừm.”, sau đó chui vào chăn, quay lưng về phía Kiều Duật, hàng lông mi dài và dày có chút ẩm ướt.

Cậu biết bản thân không có tư cách để oán giận, lại nhịn không được nghĩ, rõ ràng hai ngày trước bọn họ mới làm tình, Kiều Duật làm nhiều lần như vậy, sao bây giờ lại ghét bỏ kỳ phát tình của cậu cơ chứ.

Hắn sao có thể ngang ngược vô lý như vậy.