——————Editor: Mèo————————

Omega đứng ở một bên, không biết nên làm gì, nhìn về phía Kiều Duật, có chút không cam lòng: “Kiều tổng…”

Ngữ khí mềm mại lại ngọt ngào, rõ ràng là đang làm nũng.

Kiều Duật đưa mắt nhìn về phía cửa vừa đóng lại, sau đó quét mắt nhìn Omega đang rục rịch bên cạnh, giơ tay cởi cúc áo.

Hai mắt Omega lập tức sáng lên, không ngờ Alpha khiến người ta động tâm này chỉ cởi áo khoác ném về phía y, phát ra mệnh lệch kỳ quái, “Ôm chặt một chút.”

“Hả?” Omega cảm thấy khó hiểu, đang muốn mở miệng hỏi, cửa ghế lô lại bị đẩy ra.

“Yo, Trịnh Kỳ sao cậu đến muộn thế?” Lâm Quang ôm Omega ồn ào, ha ha cười rộ lên, “Phạt rượu, phạt rượu!”

Trịnh Kỳ không trả lời, sự chú ý của hắn đều dồn hết vào người mà hắn đụng phải trước khi vào, vừa rồi khiến người ta chạy mất, giờ chỉ có thể trông chờ vào người bên trong giúp đỡ: “Người vừa mới ra ngoài tên gì ấy nhỉ? Đi có chút vội.”

Nghe ngữ khí này, hiển nhiên là muốn đem chuyện Hứa Nguyên ra để nói.

Kiều Duật nâng chén rượu, nghe vậy có một tia không vui.

Lâm Quanh nhanh miệng, giành nói trước: “Cậu nói Hứa Nguyên à? Còn có thể là ai, tiểu thiếu gia nhà họ Hứa, người mà Hứa Lâm Sơn bán đi để xoay vòng tài chính ấy, đúng là một ông ba kỳ quái. Chuyện này đều trở thành trò cười trong vòng rồi, sao cậu lại không biết thế? Cậu là người tối cổ đấy à, người anh em?”

“Hóa ra là cấu ấy. Tôi tất nhiên biết rồi.” Trịnh Kỳ ngồi sang một bên, vẻ mặt trầm tư, “Lớn lên thật xinh đẹp, khó trách Kiều tổng lại coi trọng, nhỉ?”

“Cậu không phải sẽ coi trọng cậu ta chứ?” Lâm Quang kinh ngạc, hướng Trịnh Kỳ làm mặt quỷ, “Dù sao cũng là tiểu tình nhân của Kiều tổng, phải xem xem Kiều tổng có nhịn được đau bỏ xuống thứ yêu thích không đã.”

Trịnh Kỳ nhướng mày, nửa đùa nửa thật nhìn về phía Kiều Duật: “Kiểu tổng tính sao? Bao giờ cậu chơi chán thì nhường cho tôi nhé?”

Trái phải cũng chỉ là thứ mua về làm ấm giường mà thôi, cũng không cần nói khép nép như vậy, trong vòng loại giao dịch kiểu này không ít, nhưng thiếu gia được nuông chiều từ bé thì lại là loại hiếm có.

Hứa Nguyên thật sự lớn lên rất hấp dẫn. Trịnh Kỳ trong lòng ngứa ngày, hắn chắc chắn y sẽ không quá coi trọng chuyện nhỏ này, vì vậy nói chuyện cũng không lựa lời một chút.

Bất ngờ, khuôn mặt Kiều Duật nháy mắt trầm xuống, ly rượu chạm vào mặt bàn vang lên tiếng “phanh”, ánh mắt y áp bách, nhìn chằm chằm Trịnh Kỳ tăng giọng, “Tôi bỏ tiền ra, cậu ta chính là của tôi. Ít đánh chủ ý lên người cậu ta.”

Trình Kỳ sắc mặt trở nên khó coi, nhưng ngại mặt mũi, chỉ có thể “Ha ha” cười gượng hai tiếng: “Chỉ đùa một chút thôi, Kiều tổng đừng giận.”

Ngay sau đó nâng ly rượu hướng về phía Kiều Duật: “Tôi tự phạt một ly, mong Kiều tổng nể mặt?”

“Được.” Kiều Duật cong cong môi, nhận ly rượu trong tay Trịnh Kỳ, quay đầu đưa cho Omega đang cầm áo khoác bên cạnh, “Để cậu ta uống thay tôi.”

Omega nghe lời, nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Trịnh Kỳ bị làm mất mặt hai lần, thần sắc phức tạp, nhưng Kiều Duật cũng không thèm để ý đến hắn, vẻ mặt như cũ vân đạm phong khinh. Lâm Quang nhìn thấy kinh hôn táng đảm, vội vàng đi tới hòa giải: “Được rồi, được rồi, rượu cũng uống rồi, mau mau ăn chút gì đi!”

Những người còn lại cũng sôi nổi phối hợp.

Chờ ăn xong bữa cơm, đã tốn không ít thời gian, những người khác đều ôm Omega mà mình nhìn trúng đi tìm hoan mua vui, chỉ còn lại Kiều Duật với Omega đang ôm áo khoác của hắn ở bên trong.

Sắc mặt đêm nay của Kiều Duật vẫn luôn không tốt, Omega kia cũng không dám nói gì, chỉ khó hiểu ôm áo khoác cho hắn, nhìn Alpha kỳ quái này bật máy chiếu lên xem phim.

Xem được một lúc, hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, rốt cuộc cũng mở miệng: “Được rồi, đưa áo khoác cho tôi, cậu có thể đi được rồi.”

“Vâng ạ.” Omega đưa áo khoác cho hắn, nhận tiền mặt Kiều Duật đưa cho, chậm rì rì đi ra cửa, nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó mới đẩy cửa rời đi.

Ghê lô chỉ còn lại một mình Kiều Duật.

Hắn giũ giũ áo khoác, đưa lên chóp mũi ngửi, một cỗ tin tức tố xa lạ của Omega tràn vào, ngọt đến nghẹt thở. Hắn ghét bỏ, nhưng vẫn cau mày mặc lại áo, lúc này mới rời khỏi ghế lô đi lên lầu.