Ngoại trừ những lúc hú hí trên giường thì Du Chu cực dễ xấu hổ, cậu hoàn toàn không tài nào kêu thành tiếng được. Thiệu Vinh chỉ trêu cậu tí thôi, sau khi đòi mi hai cái bèn tay nắm tay mà dạy Du Chu chơi game.

Du Chu đeo tai nghe, nghe thấy âm thanh đuỳnh đoàng oanh tạc bên tai, cảm giác có thứ gì đấy chôn sâu dưới đáy lòng cũng đang nổ tung oành oành.

Nổ xong rồi, sẽ thoải mái hơn.

Du Chu theo Thiệu Vinh chơi hai trận thì thạo hơn rất nhiều, có thể đánh yểm trợ giúp Thiệu Vinh cũng có thể bắn súng loot đồ. Trận thứ ba Thiệu Vinh chơi được phân nửa bỗng ngừng giữa chừng, quay sang nhìn về phía Du Chu đương chăm chú quan sát màn ảnh.

Con người Du Chu đúng là làm gì cũng y hệt nhau, chỉ cần bắt tay vào làm thì sẽ hết sức nghiêm túc, ngay cả chơi game cũng trưng bộ dạng thiêng liêng “Em đang làm một chuyện cực kì quan trọng” mới chịu.

Thiệu Vinh chẳng buồn nhúc nhích nữa, hắn ngồi ở đằng kia xem Du Chu nổ súng phằng phằng. Đặng một chốc Du Chu mới muộn màng phát hiện đồng đội bất động, bèn vội vàng dừng lại ngoảnh đầu ngó Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh khẽ nhếch môi cười kéo Du Chu qua, hết sức dễ dàng để Du Chu ngã vào ngực hắn cứ như đang lao vào vòng tay hắn vậy. Lỗ tai Du Chu còn vọng tiếng đuỳnh đoàng từ game, song trong đôi mắt lại chỉ nhìn thấy mỗi Thiệu Vinh gần trong gang tấc.

Thiệu Vinh hùng hồn chỉ trích: “Game vui đến thế cơ à? Anh là bạn trai của em đấy, ngồi sát bên cạnh em mà em cũng chả thèm liếc một cái, có phải em hết yêu anh rồi không?”

Du Chu đột nhiên nhớ tới cái đợt sau Tết bản thân suy nghĩ viển vông muốn khiến Thiệu Vinh buông lời chia tay. Đôi má cậu lập tức đỏ bừng, lắp ba lắp bắp đáp: “Anh, anh bày em chơi mà.”

“Phen này đúng là dạy học trò thì thầy chết đói.” Thiệu Vinh xáp qua hôn Du Chu, “Anh đói rồi, muốn ăn người yêu của anh.”

Rầm rầm rầm! Cả hai cứ lo tán tỉnh nhau mãi nên hai nhân vật trong game của họ đều xui xẻo ăn kẹo đồng lủng sọ, chết tan xác nom cực kì thê thảm, chỉ còn sót lại khung cảnh game over máu me be bét.

Thiệu Vinh tiếp tục đổi lời chỉ trích: “Em xem đi, hễ ngồi cạnh anh là em lại gạ anh, hại anh không thể tập trung chơi game được.” Hắn dụ dỗ, “Ngoan, đừng thụt lưỡi vào, để anh hôn nó tí.”

Bàn về tài già mồm cãi láo thì Du Chu tuổi gì sánh vai với Thiệu Vinh? Cậu đành phải ngoan ngoãn để Thiệu Vinh hôn cho thỏa mãn. Hai người nằm trên ghế xô-pha quấn quýt cả buổi trời, bữa tối do Thiệu Vinh đặt nhà hàng cuối cùng cũng tới. Đã muộn vầy rồi, hắn chẳng nỡ mặc Du Chu chạy xuống bếp nấu nướng.

Soạn bữa tối thơm ngào ngạt ra, Du Chu phát hiện toàn là những món ăn cậu từng khen hồi trước. Con người Thiệu Vinh lúc chẳng quan tâm đến điều gì đó, mặc kệ kẻ khác có nhảy nhót thế nào hắn cũng vờ như không thấy; song một khi hắn đã quan tâm đến điều gì đó, hắn có thể làm tốt hơn bất kì ai khác.

Thiệu Vinh chưa vội xơi cơm ngay, hắn ngồi tựa ghế đối diện ngắm Du Chu nề nếp động đũa. Du Chu thấy Thiệu Vinh im lìm, bèn dừng lại, ngờ vực quan sát hắn.

Thiệu Vinh quang minh chính đại giở thói lưu manh: “Anh cũng muốn ăn cá, muốn ăn miếng cá trong bát em cơ.” Hắn không nhúc nhích mà đi cướp của cậu, chỉ mỉm cười nhìn miếng thịt cá Du Chu đang gắp.

Vành tai Du Chu thoáng đỏ lựng, cậu gắp cá đút tới bên mép Thiệu Vinh. Thiệu Vinh rất hài lòng há mồm ăn, có qua có lại mà gắp món khác đút cho Du Chu.

Chờ cả hai xà nẹo xơi xong bữa tối, Thiệu Vinh mới bất thình lình nhắc lại món nợ cũ: “Hôm nay có trốn anh liên lạc với cái tên họ Tề kia không?”

Du Chu vội vàng lắc đầu.

Thiệu Vinh hết sức hài lòng vì Du Chu nghe lời, song ngoài miệng cứ thích làm bộ phê phán: “Hôm qua anh đã nói em rồi, người ta muốn trò chuyện với em mà em cứ phớt lờ là vô lễ lắm biết không? Người ta nhờ em góp ý, em nhớ phải trả lời thật rõ ràng kẻo người ta lại tưởng em còn vấn vương tình cũ, nghe có mỗi bài hát rồi góp ý chút cũng chả dám.”

Du Chu hoàn toàn chẳng hiểu nổi lời này của Thiệu Vinh liệu có thật lòng hay chăng.

Thiệu Vinh tiếp tục ôm cậu ngồi xuống trước máy tính, khởi động máy lên, nhập mật khẩu, bảo Du Chu đăng nhập hộp thư nghe ca khúc mới do Tề Minh Dập gửi đến.

Thời tiết tháng Năm dần chuyển nóng, dẫu trong nhà có bật điều hòa Du Chu vẫn thấy bị Thiệu Vinh ôm vào ngực hơi nóng, mà nguyên nhân chính hẳn là do mất tự nhiên.

Ngặt nỗi Thiệu Vinh chẳng hề mất tự nhiên tẹo nào, còn nắn bóp cái có cái không thịt mềm nơi hông cậu.

Cậu ngoái đầu thăm dò Thiệu Vinh, chỉ thấy khuôn mặt Thiệu Vinh rất bình thản, chả nhìn ra là nổi là đang giận dỗi hay chưa.

Du Chu nhớ tới vụ Thiệu Vinh mua hai chiếc vali đựng đồ chơi “Dùng để trợ hứng” nọ, đâu dám mở miệng phản đối, giơ ngón tay cứng nhắc đăng nhập hộp thư.

Trong hộp thư chẳng có gì mới, chỉ có một ngày là chưa đọc tin nhắn, Du Chu mở hộp thư đến ra, quả nhiên là tin nhắn do Tề Minh Dập gửi hôm qua.

Thiệu Vinh nhìn dấu hiệu chưa đọc màu vàng kia, thoáng hài lòng chút đỉnh.

Thấy Du Chu cứ trỏ chuột lề mề hoài, Thiệu Vinh cướp thẳng quyền khống chế con chuột khỏi tay cậu, dứt khoát ấn nghe ca khúc mà Tề Minh Dập gửi sang.

Giai điệu du dương tràn ra, lập tức át cả căn phòng.

Đây là một ca khúc miêu tả mối tình đầu, kể về câu chuyện tình yêu giữa hai con người quen biết và mến nhau dưới mái trường thân thương, khao khát được sánh bước bên nhau trọn đời.

Ngay cả kẻ mù tịt âm nhạc như Thiệu Vinh nghe xong cũng nghĩ ca khúc này sẽ gây sốt. Thứ nhất là ca khúc này rất hay, lời cũng rõ ràng dễ hát, không phải là kiểu câu từ sống sượng dễ vấp, cũng không phải bài hát đại trà dễ dàng đứng đầy đường phố; sau đó cả ca khúc cho người ta một cảm giác hết sức tuyệt vời, dẫu chưa từng có một mối tình đầu như vậy, cũng sẽ muốn quay lại quá khứ thử yêu đương thuần khiết xem sao.

Thiệu Vinh ôm eo Du Chu nghe xong ca khúc, bèn cười khẩy chẳng ngớt: “Em nói thử xem tình cũ của em đang có ý đồ gì? Viết thể loại nhạc này nhờ em góp ý, là muốn hàn huyên chuyện xưa với em hả?”

“…Không phải.” Du Chu vội vàng bắt bẻ, “Anh ta tới trường của tụi em để tham khảo bối cảnh thôi, anh ta bảo muốn sáng tác tặng cho bạn mình, nên mới muốn ghé nơi mà họ gặp gỡ yêu nhau xem thử.”

Thiệu Vinh chẳng ừ chẳng hử hôn vành tai cậu, từ tốn đáp: “Nhớ rõ gớm nhỉ?”

Du Chu ngậm miệng.

Thiệu Vinh buông tay đặt cậu xuống ghế dựa, bình chân như vại bảo: “Được thôi, em cứ góp ý cho tên đó đi, anh đi tắm. Đến lúc anh đi ra thì thời gian trò chuyện của em với bồ cũ phải chấm dứt, nói rõ một chút, rằng em có bạn trai rồi, sau này đừng liên lạc nữa, hiểu chưa hả?”

Du Chu ấp úng định nói điều gì đó, Thiệu Vinh đã xoay người vào phòng vệ sinh.

Du Chu hít sâu một hơi, vụng trộm đeo tai nghe lên, đoạn phát ca khúc do Tề Minh Dập gửi tới lần hai. Có lẽ vì vừa nhấc mắt sẽ thấy hơi nước thấp thoáng đằng sau cửa phòng vệ sinh, bởi vậy tâm trạng Du Chu bỗng dưng bình tĩnh lạ thường.

Cảm giác của mối tình đầu quả thật rất tuyệt vời.

Từ đầu đến cuối ca khúc này đều ngọt ngào, cực kì phù hợp làm món quà tân hôn tặng bạn bè. Dẫu chẳng hề quen biết hai người bạn nên duyên vợ chồng của Tề Minh Dập, song Du Chu vẫn mừng thay cho bọn họ.

Trên đời có rất nhiều điều lỡ làng trời xui đất khiến, cũng có những kết cục viên mãn tốt đẹp như vậy.

Du Chu nghiêm túc nêu chút ý kiến về vài đoạn trong đó, hồi âm thẳng cho Tề Minh Dập bằng tin nhắn.

Du Chu chẳng thốt ra nổi mấy lời lẽ Thiệu Vinh dặn cậu đâu, dẫu sao Tề Minh Dập cũng không nhớ cậu là ai, nếu đột nhiên nói câu “Tôi có bạn trai rồi” thì thật sự kì quặc lắm.

Du Chu suy ngẫm phút chốc, đăng bức ảnh “Con trai của cậu đang nằm trên tay tôi.” mà Thiệu Vinh gửi cho cậu vào mục Khoảnh khắc kèm theo mô tả: Hôm nay nhận được bức ảnh đe dọa kiểu này giục tôi phải về nhà gấp.

Bấy giờ Du Chu không chỉnh chế độ một mình Thiệu Vinh thấy nữa, chẳng mấy chốc có hàng loạt người bình luận bên dưới:

– Ha ha ha ha ha ha.

– Cún con cute hột me quá à.

Có kẻ nhạy bén hơn bèn truy hỏi:

– Ái chà, có gì hot?

– Bác sĩ Du tìm được người yêu rồi hửm?

Còn có mấy mống dứt khoát gào rú:

– Á Á Á Ngư Thần của mị bị người ta húp, rõ ràng đã hứa là sẽ chờ mị lớn lên mà hu hu hu.

Du Chu hãi hùng khiếp vía khi trông thấy số lượng thông báo đỏ thắm trên icon Khoảnh Khắc. Nhưng cậu lỡ đăng rồi, lại chẳng đành lòng mặc kệ người bình luận, nên chỉ biết trả lời từng bình luận một.

Kết quả cậu vừa trả lời phân nửa, chợt thấy một bình luận mới đến từ mẹ Thiệu:

– Ồ, cô lên chức bà nội rồi hả?

Tay Du Chu thoáng run rẩy, làm rơi cả di động.

Chẳng chờ cậu nhặt di động lên, Thiệu Vinh đã tắm rửa xong bước ra ngoài. Thấy Du Chu trưng vẻ mặt lúng ta lúng túng bèn đi qua hôn cậu, cười hỏi: “Làm sao nữa vậy? Bộ bạn trai cũ bám dính lấy em đòi nối lại tình xưa à?”

“Hổng, hổng phải.” Hiện tại Du Chu đang cực kì hối hận, biết thế gửi quách cho Tề Minh Dập xem là được rồi.

Thiệu Vinh thấy Du Chu tràn đầy ảo não thì bắt đầu hứng thú, hắt nhặt chiếc di động nằm dưới sàn lên xem, kế đó đắc ý mỉm cười: “Rốt cuộc vẫn muốn show ân ái hả?” Đợi thấy bình luận mới của mẹ mình xong, Thiệu Vinh lập tức hiểu ngay, Du Chu rõ là đang bị dọa. Hắn đè Du Chu xuống giường hôn hít năm lần bảy lượt, sau đấy nhắc tới dịp sinh nhật vào cuối tháng nay của cụ Thiệu, “Bố anh bảo muốn đãi tiệc lớn, tiệc gia đình tổ chức vào buổi trưa, buổi tối sẽ mời nhiều người dự hơn, em muốn đến buổi trưa hay buổi tối?”

Nghe Thiệu Vinh nói buổi tối mời nhiều người, Du Chu lập tức đáp: “Buổi trưa ạ.”

Thiệu Vinh cười chế nhạo: “Nóng lòng muốn tham dự tiệc gia đình tới thế à?”

Du Chu chợt vỡ lẽ, tràn ngập chờ mong hỏi: “…Vậy, vậy em có thể ở nhà không?”

Thiệu Vinh nhướng mày: “Đoán xem?”

Du Chu chẳng dám lên tiếng nữa.

Thiệu Vinh một tay ôm eo Du Chu, một tay cầm di động Du Chu kiểm tra tình hình.

Mục Khoảnh Khắc của Du Chu hết sức sạch sẽ, tổng cổng chỉ có đúng hai bài viết, bài ở trên nom cùng vô cùng náo nhiệt, coi bộ bạn bè Du Chu cũng nhiều phết; song so sánh với bài ở dưới – nó rất chi là quạnh quẽ, chỉ có đúng một lượt thích và một bình luận.

Lượt thích và bình luận còn quen thuộc đáo để, chẳng phải là tài khoản của hắn hay sao? Thiệu Vinh liếc nhìn tùy chỉnh quyền riêng tư của bài viết này, khoái trá hẳn.

Đáng nhẽ hắn phải biết với cái tính đụng đâu sợ đó của Du Chu, về cơ bản là không thể nào đột nhiên muốn chim chuột công khai được, hóa ra là chỉ đăng cho mình hắn xem thôi.

Thiệu Vinh nhích lại gần ngậm vành tai Du Chu: “Du Chu ơi là Du Chu, em nói xem anh nên nói gì với em mới tốt đây? Lá gan của em nhỏ như vậy, dù giờ có buông lời khó nghe thì chắc em cũng chỉ biết cà lăm đáp ‘Anh, anh anh anh cái tên khốn nạn này, em, em em em nghỉ chơi với anh luôn’ ấy nhỉ?”

Du Chu phớt lờ Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh cảm thấy bộ dạng hờn dỗi của Du Chu hết sức đáng yêu, quan sát phút chốc, đôi má cậu còn lặng lẽ phồng lên, chiếc lúm đồng tiền chả thấy tăm hơi đâu. Hắn hôn lên má Du Chu một phát, độ phồng nho nhỏ nọ lập tức cứ như bị đâm thủng lọt khí vậy, nhanh chóng quay về hình dáng ban đầu.

Thiệu Vinh vui vẻ hỏi: “Trước kia hễ bị người ta bắt nạt em đều lén tức giận rồi lại lén nguôi giận thế này à?”

Du Chu đốp chát ngay: “Em đâu có giận anh.”

Thiệu Vinh đưa tay chọt chọt má cậu: “Nơi đây bán đứng em.”

Du Chu máu liều nhiều hơn máu não, há mồm cắn cái ngón tay đang chọt loạn xạ trên mặt cậu.

Thiệu Vinh bị hàm răng chỉnh tề nọ cắn lại chả thấy đau tí tẹo nào hết, thậm chí còn dùng phần đầu ngón tay bị cắn khẽ khàng móc nguấy trong mồm Du Chu, trêu đùa đầu lưỡi dễ thẹn thùng thích lẩn tránh kia của cậu.

Du Chu sợ hết hồn nới lỏng miệng.

Thiệu Vinh bật cười sảng khoái, hắn dứt khoát bế thốc Du Chu lên đi vào phòng vệ sinh: “Dám cắn anh à, anh phải rửa em sạch sẽ rồi ăn tươi nuốt sống luôn mới được.”

Hết chương 31