Mấy ngày gần đây, sự tình tử vong trong trang viên quả nhiên đưa tới sự chú ý của cảnh sát trưởng, nhưng hắn sẽ không đem sự việc một đám người hầu chết và thân phận quý tộc tôn quý liên hệ với nhau.

Thời điểm Pascal cùng Seraphine tại phòng tiếp khách nói chuyện, Nightmare liền làm quản gia đứng ở một bên châm trà cho chủ nhân cùng khách. Pascal nhìn Seraphine một cái, lộ ra thần sắc tiếc hận: "Quản gia Lawrence chết chắc hẳn để ngài mười phần bi thương, bất quá xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp ngài bắt lấy hung thủ!"

" Vậy liền xin nhờ ngài cảnh sát trưởng." Seraphine tức thời nhíu lại lông mày, từ đáy mắt hiển lộ ra một tia ưu sầu, bị Pascal tự cho là nhạy cảm bắt được. "Nói thật ra, trong trang viên xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng rất khó khăn, có ngài hỗ trợ không thể tốt hơn."

Sau khi Pascal cáo từ, Seraphine dựa lưng vào ghế dài, nhắm mắt lại, mang theo vài phần lười biếng không thường biểu lộ trước người khác.

Nightmare đứng sau lưng hắn, chống lên mép ghế cúi người xích lại gần, tại thái dương hắn hạ xuống một nụ hôn. " Cái linh hồn vừa nãy nhìn rất mỹ vị, tôi có thể ăn hắn sao?"

"Ngươi tùy ý." Seraphine ngay cả mắt cũng không mở, thanh âm bình tĩnh giống như đang thảo luận thời tiết. "Bất quá không nên ở trong trang viên, đừng gây cho ta thêm phiền toái là được rồi."

Nightmare không có ý định tiếp lời, yên lặng nhìn chăm chú Seraphine nửa ngày, đột nhiên đem bờ môi in ở trên trán hắn. Seraphine đang muốn đẩy y ra, ma quỷ lại đưa tay đè xuống vai của hắn, dùng lực độ không quá mạnh cũng không dễ bị tránh ra.

"Ngươi làm cái gì?" Thanh âm Seraphine mang theo mấy phần không kiên nhẫn.

"Nhiệt độ của ngài so với bình thường cao hơn một chút." Ma quỷ nói: " Nhân loại các ngài dường như đem tình huống này, gọi là sinh bệnh?"

Mode hầu tước chém đinh chặt sắt mà trả lời: "Ta sẽ không sinh bệnh."

Nightmare bật cười: " Vì cái gì sẽ không? Ngài là nhân loại, phàm là nhân loại thì sẽ sinh bệnh."

Mặc kệ hầu tước cực lực phủ nhận như thế nào, nhưng hắn bây giờ sinh bệnh là một sự thật không thể tranh cãi. Ma quỷ gặp qua rất nhiều người bởi vì bệnh tật mà hướng y cầu nguyện, tựa hồ mỗi giây còn sống đều là tra tấn thống khổ, y không biết vì cái gì Seraphine không nguyện ý thừa nhận mình bệnh, nhưng y cũng nghĩ để bảo bối của mình tốt hơn một chút.

Đáng tiếc bảo bối của y không một chút nào lý giải khổ tâm của y, nhẫn tâm muốn đuổi y đi ra ngoài. " Lăn ra ngoài."

Nightmare liếm liếm khóe miệng, lộ ra vẻ mặt vô tội: " Tôi cảm thấy mình cần phải lưu lại chăm sóc ngài, tôi là quản gia của ngài."

"Không cần." Seraphine lãnh đạm cự tuyệt: " Ngươi là chuẩn bị chống lại mệnh lệnh của chủ nhân sao?"

Nghe nói người sinh bệnh tính tình đều sẽ trở nên táo bạo, xem ra bảo bối của y chính là thuộc về loại tình huống này. Nightmare nhún vai, lộ ra thần sắc tiếc nuối, quay người đi ra.

Sau khi y rời đi, Seraphine nhìn qua vách tường điểm xuyết lấy giá cắm nến thủy tinh mà xuất thần.

" Ngài đã đến sao?" Hắn đột nhiên tự nhủ.

Không tính là nói một mình, bởi vì hắn nói xong câu đó, một người đột nhiên xuất hiện tại bên giường hắn. Hình thái giống như không khí ở khắp mọi nơi, cũng chỉ có đại biểu cho hư vô ma quỷ Eluthery.

Ngày đó sau khi gã biến mất, Seraphine ở bệ cửa sổ bên cạnh nơi mình đứng phát hiện một tờ giấy.

Nếu có cần trợ giúp, mời đọc thầm tên của ta. Tùy thời nguyện ý vì ngài phân ưu giải nạn.

Mặc dù lúc ấy cũng không muốn cùng ma quỷ có bất kỳ qua lại gì nên đem tờ giấy kia tiêu hủy, nhưng mà nội dung ngắn ngủi lại khắc ở trong lòng. Hiện tại, Seraphine cảm thấy nghi vấn của mình bức thiết cần được giải đáp.

"Ta liền biết ngài nhất định sẽ cần ta, hầu tước."

"Vậy ngài hẳn cũng đã biết ta tìm ngài vì cái gì?"

Eluthery gật gật đầu, hỏi lại Seraphine một vấn đề. " Hầu tước sẽ vì tìm kiếm một con dê mất đi mà đem chín mươi chín con dê vứt bỏ tại vùng bỏ hoang sao?"

Gã hỏi là một cố sự bên trong thánh kinh. Thượng Đế làm một ví dụ: Trong các ngươi đang lúc một người có một trăm con dê, mất đi một con trong đó, không phải đem chín mươi chín con bỏ tại vùng bỏ hoang, đi tìm con mất đi, thẳng tới lúc tìm đợc mới thôi sao? Tìm được, liền vui mừng khiêng trên vai mình, về đến nhà, mời đủ bạn bè, hàng xóm, nói với bọn họ, chúng ta cùng nhau vui vẻ thôi, bởi vì con dê mất đi kia của ta đã tìm được.

" Ta sẽ không." Seraphine nói: " Con dê mất đi đối với ta không có chút ý nghĩa nào."

Eluthery hiểu rõ mỉm cười: " Ta biết ngài đối với qaun hệ cùng Nightmare cảm thấy nghi hoặc, y vì sao chỉ đối với duy nhất một mình ngài là khoan dung. Ta đoán ngài đã có suy đoán, chỉ là cần dựa vào ta để tìm được chứng minh."

" Kỳ thật ta biết cũng không quá nhiều so với ngài, ta chỉ có thể xác định, tại thời điểm lần thứ nhất ta gặp phải ngài, linh hồn ngài đã có khế vết tích khế ước."

Giả thiết câu chuyện xưa mà Nightmare nói tới là thật, y bị một nhân loại lừa gạt, vây ở bên trong hộp âm nhạc. vậy cái hộp đó ở trang viên này cất giữ nhiều năm như vậy, y vì cái gì hết lần này tới lần khác lựa chọn thoát ra ở thời điểm này? Sau khi y đào thoát, vì cái gì không có tìm kiếm chuyển thế của tên nhân loại kia mà báo thù, thu lấy linh hồn của hắn?

Thái độ đặc biệt của Nightmare đối với mình, Eluthery nói tới khế ước khắc vào chỗ sâu trong linh hồn hắn... Tựa hồ hết thảy đều có thể liên hệ với nhau.

Như vậy, mình cùng Nightmare làm giao dịch kia. Từ Nightmare nói cho mình biết một phần sự thật, cái giá là để cho đối phương trở thành người hầu trung thực của bản thân... Cũng liền mang ý nghĩa, mình không thể dùng phương pháp tương tự một lần nữa đem y phong ấn, nếu không chính là trái với khế ước, đại giới sẽ là đánh đổi mạng sống. Mà một khi mình chết đi, linh hồn của mình sẽ thuộc về ma quỷ.

Nhưng tuổi thọ nhân lọai lại ngắn như vậy, dù cho Nightmare không tổn thương mình, thì bản thân cũng sẽ chết đi, kết quả không có thay đổi chút nào.

Nguyên lai tất cả những thứ này đều nằm trong tính toán của đối phương, chỉ có mình mông muội vô tri.

Seraphine câu lên một tia cười lạnh.

Nightmare...

.........

Tác giả: Mở đầu nói về "Kẻ tiên tri" (Ngôn sứ) của Kahlil Gibran: Nên đứng cùng nhau, nhưng đừng quá gần gũi, bởi vì các cột trụ đứng xa nhau mới có thể chống đỡ ngôi đền, cây sồi và cây thông không thể mọc trong bóng tối của nhau.

Cảm giác hình dung quan hệ hầu tước cùng ma quỷ rất chuẩn xác _(:_"∠)_

Liên quan tới vấn đề Eluthery hỏi kia, là bên trong thánh kinh bộ phận cừu non đi lạc, câu giải thích là: Tôi nói với bạn, một kẻ tội nhân ăn năn hối cải, ở thiên đường cũng phải mừng vui vì bạn, so với chín mươi chín người không biết ăn năn càng vui mừng nhiều hơn. Câu trả lời của hầu tước có nghĩa là hắn sẽ không bao giờ hối tiếc, và như cũ không nguyện ý bỏ ra bất kỳ vật gì.

Ban đêm còn có một canh cuối cùng (≧ω≦)/