Hồng Y Loạn Thế (Loạn Thế Hồng Dạ Tử)

Chương 10: Một trận phong ba ở phủ Tam Công chúa (2)

Một tràng kết thúc, đánh xuống đầu Lâm gia cùng Phong Tư Linh một trận kinh tâm. Nàng vốn đã không hiểu, nay còn mờ mịt hơn gấp vạn lần.

Phong Tư Linh nghe xong, người cứng đơ như tượng, cái... cái này... là ép hôn a! Hoàng thượng còn chưa có hỏi qua ý kiến nàng sao lại tùy tiện tứ hôn như vậy cơ chứ!?

Đám người kia nghe xong đều một mặt hoảng hốt, loại chuyện như vậy tuyệt nhiên không thể xảy ra, Nguyệt Thế Vương đại danh đỉnh đỉnh làm sao có thể cầu thân một phế vật vô dụng như nàng.

Phải nói 8 năm trước, ba nước phương Bắc quây lại thành liên minh đánh chiếm Thiên Phong, thực lực Thiên Phong cao đến mấy cũng không thể chống trả.

Khi đó Tử Ninh Công chúa còn sống, nàng dũng cảm cầm đầu đội quân ra trận nhưng số lượng quân địch quá đông, nàng có là Hoàng cấp triệu hồi sư cũng chỉ có thể chặn chân quân địch một thời gian, sau đó nàng lại bị trọng thương nặng nề, triệu hồi sư cùng triệu hồi thú có mối quan hệ rất chặt chẽ, một trong hai bị thương thì kẻ còn lại cũng ảnh hưởng không ít, vì vậy mà triệu hồi thú của nàng cũng không thể ra trận.

Khoảng thời gian đó, Thiên Phong gần như chìm trong bế tắc, thành trì gần biên giới đều đã bị chiếm sạch, quân địch tự do hoành hành trên lãnh thổ đất nước, chỉ còn cách kinh thành vài ngày đường.

Tử Ninh Quận chúa nhất thời không thể xử lí, liền cử triều hồi thú của nàng tìm đến nhà Nguyệt Vương, mong họ trở về trợ giúp. Nguyệt Vương lúc ấy ngụ ở đại lục Nhĩ Lạp, rất khó khăn nó mới có thể vượt qua khoảng cách giữa hai đại lục tìm đến hắn. Hắn mang theo Nguyệt Vương phi hay chính là Quận chúa Tử Huệ, biểu tỷ của hoàng thượng, đi bên cạnh nàng là một đứa trẻ tám tuổi, chính là Nguyệt Thế Vương tử.

Sau khi thành hôn, phu thê bọn họ đi ngao du khắp nơi, đứa trẻ này chỉ mới nghe nói chứ chưa được gặp lần nào, dung mạo anh tuấn như cha, sắc sảo như mẹ, không chỉ có thế...

Nó là siêu cấp thiên tài!

Nguyệt Vương dắt theo hài tử ra chiến trường, cùng vào phòng nghị sự, nó là một đứa trẻ mà không là một đứa trẻ, khí tức vương giả trên người còn có phần áp đảo hoàng thượng, chỉ cần liếc qua tóm lược một chút liền nắm bắt được đường đi nước bước của kẻ địch, đặt ra chiến lược thập phần toàn thắng cho Thiên Phong, mỗi một câu nói đều không sai dù chỉ một từ.

Và chỉ trong một đêm... quân địch tan xác, thiệt hại gần hết, hơn phân nửa triệu hồi sư bên địch tử trận, những kẻ cầm đầu giặc đều bị một tay đứa trẻ đó chém chết. Quân lính năm đó ra trận còn phải kinh hô, chút nữa không tin bản thân đã thắng trận trở về.

Tiếng tăm Nguyệt Thế Vương Phong Liêm Triệt vang xa khắp đại lục nhưng từ đó cũng chẳng ai thấy hắn nữa. Bản tính hắn giống phụ mẫu mình thích chu du thiên hạ, tìm hiểu thế gian, hoàng thượng đã hai năm chưa thấy mặt hắn, hắn vừa trở về liền hướng tới hoàng cung, vội vã xin chiếu chỉ ban hôn từ hoàng thượng, còn nói Phong Tư Linh nàng nhất định đồng ý. Quả thực vô sỉ!

“Chúc mừng ngươi nha, Linh Linh!” Dạ Anh ôm chầm lấy Phong Tư Linh, sát ý trong mắt nàng dần lộ rõ, kẻ nào lại to gan dám đùa giỡn nàng.

Chỉ thấy Thái tử vẻ chùn xuống, trông hắn không vui lắm nhưng chẳng ai để ý.

“Ta phản đối! Không thể có chuyện như vậy được, phế vật đó có nằm mơ cũng không thể kết hôn với Nguyệt Thế Vương.” Phí di nương tức giận đứng lên.

“Đúng vậy! Ta cũng phản đối.” Lâm Linh cũng cứ thế mà đứng dậy phụ họa.

Hầu hết đều đứng lên phản đối, chỉ có Lâm Hùng, Hoa di nương và lão gia tử là không nói gì.

“Câm miệng!” Một giọng nói rợn người bất chợt vang lên, đem theo một lực lượng tinh thần cực lớn, không khí lạnh đến độ đóng băng, đến Phong Tư Linh cũng phải cảnh giác, uy áp cường bạo ập xuống, khiến nhiệt độ phủ Tam Công chúa giảm xuống âm độ.

“Kéc!” Bóng một con chim to lớn bay trên đỉnh khu nhà hoang, nó lao xuống phía dưới, gây ra chấn động lớn.

Con chim đó... là Băng Cực chi Vương, một trong Thất Linh, thực lực ngang bằng với Tiểu Xà!

“Quyền quyết định nằm ở các ngươi?” Giọng nói đó một lần nữa vang lên, trên lưng Băng Cực chi Vương là một nữ tử xinh đẹp, đẹp đến khuynh đảo, mái tóc và đôi mắt đều mang một màu đen lạnh lẽo, một thân lam y đơn giản mà lộng lẫy.

"Người đó..." Phong Tư Linh bàng hoàng nhìn nữ nhân kia.

“Chủ nhân! Nàng ta...” Tiếng Tiểu Xà vọng trong đầu Phong Tư Linh, giọng nó hơi run.

“Nàng làm sao?” Nàng nghĩ trong đầu, lòng còn đang bồn chồn không yên.

“... dạ... ta cảm nhận được... nàng ta... dường như đã vượt qua giới luật Thiên Địa Huyền Hoàng...”

“Tử Huệ hoàng cô!” Huynh muội Dạ Minh đồng loạt la lên.

“Tử Huệ!?” Ai cũng ngạc nhiên, nhất thời chẳng thể hiểu nổi.

“Đám người không biết đều các ngươi! Còn không mau quỳ xuống!” Vẫn là Lâm Viễn Độ nhanh trí quỳ xuống, đám người kia thấy thế cũng quỳ theo, trước mặt kẻ đó thì tuyệt đối không được bất kính, chỉ cần một kiếm của nàng là tất cả sẽ chầu tổ tiên, thậm chí bao năm không gặp, Lâm Viễn Độ cũng không ngờ thực lực của nàng lại khủng khiếp đến vậy, so với năm xưa càng bá đạo hơn.

“Bái kiến Nguyệt Vương phi!”

Hôm nay Lâm gia đúng là xui tận mạng lại gặp phải nàng, mẫu thân của Phong Liêm Triệt, Phong Tử Huệ Quận chúa.

“Chị...” Phong Tư Linh mở to hai mắt, giống, thật quá giống mà! Cả về khí chất lẫn giọng nói đều như tạc, trên đời lại có loại chuyện trùng hợp như vậy. Hai mắt nàng lóe sáng, cố kiềm lại xúc động trong lòng.

Phong Tử Huệ đưa mắt nhìn Phong Tư Linh, nở nụ cười nhẹ. Hảo, con trai nàng thật biết chọn người, Phong Tư Linh có bao nhiêu thực lực, nàng có thể nhìn rõ, thật giống nàng năm đó, có thể cưa đổ con trai nàng dễ dàng như vậy thì chắc chắn không phải người thường. Nhớ đến bộ dáng si ngốc vì tình của Phong Liêm Triệt, vị mẫu thân này hận không thể cười chết hắn.

Dạ Anh chạy đến ôm chầm lấy Tử Huệ, cất giọng trẻ con.

“Hoàng cô! Mấy tháng rồi người không vào cung chơi, con thật nhớ người muốn chết.”

“Đứa trẻ nghịch ngợm, ta cũng có việc của ta, đâu thể lúc nào cũng vào chơi với ngươi được.” Tử Huệ nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi quay sang Lâm gia, giọng nàng đanh lại.

“Hừ! Chỉ là một gia tộc nhỏ nhoi mà cũng đòi đối nghịch với huyết mạch hoàng thất... đối nghịch với Nguyệt Vương phủ, các ngươi tự tin bản thân có đủ thực lực?”

“Chúng thần không dám! Xin Vương phi bỏ qua!” Tất cả đồng loạt tự dập đầu, mới khiến Phong Tử Huệ hạ bớt lửa giận.

Nàng cười lạnh, tiến đến chỗ Dạ Minh cùng Phong Tư Linh.

“Dạ Minh, ta có chuyện phải giải quyết nên đi hơi lâu, trong cung thế nào?”

“Dạ thưa hoàng cô, mọi sự đều rất tốt.” Dạ Minh kính cẩn nói, đối với vị hoàng cô này hắn một mực nể trọng.

“Được rồi! Linh Nhi, chắc con không còn nhớ ta, lần cuối gặp mặt con mới chỉ là hài tử 6 tuổi. Con cứ yên tâm, hoàng cô trở về rồi, cả ta và Triệt đều sẽ không để con chịu thiệt.” Tử Huệ quay sang Phong Tư Linh, xoa đầu nàng. “Hôm nay ta đến là đưa lễ vật định thân.”

Phong Tư Linh nhanh chóng hoàn hồn, chắc chắn đây không phải chị gái của nàng ở thế kỉ 21, có lẽ... là tiền kiếp? Tiểu Xà nói nàng ta đã vượt qua giới luật Thiên Địa Huyền Hoàng... đồng nghĩa bước vào giai đoạn Ngọc Kim Thánh... Phong Tư Linh tin tưởng bản thân thuộc toàn bộ Tam giới thực lục, nàng chắc chắn kể từ sau Đại chiến của các vị thần xảy ra cách hiện tại hai vạn năm, không còn tồn tại trường hợp này trên đại lục Sarha.

Phong Tử Huệ rút ra trong người một bình ngọc nhỏ cùng nửa miếng ngọc bội trong suốt, đặt vào tay Phong Tư Linh. Nàng cẩn thận nhận lấy, cầm trên tay mới phát hiện ra kiểu dáng bình ngọc giống y hệt bình chứa Tam Sinh thủy kia… Là hắn sao? Tại sao hắn lại làm như vậy?

“Linh Linh sướng rồi nhé, cuối cùng nguyện ước của ngươi cũng đã thành sự thật rồi!” Dạ Anh hướng nàng một bộ mặt chúc phúc, vui vẻ nói.

“Nguyện ước?” Phong Tư Linh lại một lần nữa mờ mịt.

“Hắc hắc, đừng bảo là ngươi không nhớ Triệt ca đấy nhé, ngày trước vào cung lúc nào cũng đi nhìn lén hắn, Tết Nguyên Tiêu đốt nguyện đăng cũng ước trở thành thê tử của hắn, ngươi mà quên ‘người trong mộng’ thì chẳng phải Phong Tư Linh nữa rồi.” Dạ Anh cười khúc khích.

Phong Tư Linh ngẩn ra vài giây, có lẽ nàng không nhất thiết phải giết tên Nguyệt Thế Vương gì đó kia, có thể nguyên lai người hắn thích là Phong Tư Linh Quận chúa chứ không phải nàng. Dù gì, nàng cũng đã định sẽ tới gặp trực tiếp hắn một phen.

Dù rằng đó là suy nghĩ hiện tại của Phong Tư Linh nhưng sau này, nàng vốn là một con lang xảo trá, lại rơi vào bẫy rập.

...

Nguyệt Vương phủ.

Linh tháp.

Bóng dáng nam tử ung dung trên đỉnh tháp cao, bạch y phiêu phiêu dật dật, từng hành động nhỏ của hắn đều hết mực hoa mỹ, hắn mang tiếng lãnh khốc vô tình... lúc này lại không tránh khỏi một tia cẩu huyết trong mắt.

Hắn cười nửa miệng, nhìn về phía xa.

“Lão gia hỏa, ngươi nói xem... Lâu như vậy không gặp, nàng có còn nhớ ta không?”

Sau đó vẫn là một khoảng tĩnh lặng, không có ai trả lời...