Từ thúc nhìn thấy sau khi từ nương gia trở về, hai chủ tử nhà mình ngày càng hòa hợp ở chung, trong lòng như được an ủi phần nào. Từ thúc cũng mặc kệ Từ Phú Quý thích nam hay là nữ, chỉ cần Từ Phú Quý thích thì ông cũng thích. Từ thúc không có con cái, từ lúc Từ lão gia vừa mất đã xem Từ Phú Quý như con của mình, thật sâu thương tiếc cha mẹ nàng đều mất sớm, cho nên luôn luôn cưng chiều nàng.

Nhưng hiện tại Từ Phú Quý đã thành thân, nàng kia cũng nhất định phải đảm đương trách nhiệm của người đứng đầu. Không thể tiếp tục làm người nhàn rỗi như xưa. Nhưng Từ thúc biết rõ việc này cần phải tiến hành theo thứ tự, không thể ép bức được. Cho nên ông chọn cách đến bái kiến Quý Thanh Diêu. Trong Từ phủ, có ai mà không nhận ra gia chủ nhà mình cực thích nương tử của ngài, mỗi ngày đều lẽo đẽo theo nàng như cái đuôi, cũng không thèm đi ra ngoài, cả ngày đều ở nhà.

Quý Thanh Diêu sáng sớm dự định đi gặp Từ thúc, nàng biết Từ Phú Quý xem người này như trưởng bối phải tôn trọng. Đáng tiếc từ sau khi đến Từ phủ vẫn luôn không có cơ hội, hiện giờ ông ấy lại tự mình đến thăm, nàng cảm thấy mục đích ông ta đến đây có chút kì quái, nhưng vẫn bất động thanh sắc, chỉ tiếp đón ông ngồi xuống. Từ thúc uống ngụm trà, cũng không có ý định tiếp tục đánh đố, nói thẳng ý đồ của mình: “Thưa phu nhân, lão phu năm nay đã ngoài sáu mươi, tuy rằng hiện nay công việc vẫn có thể đảm đương, nhưng dù sao cũng không thể cả đời thay Từ gia gánh vác. Thiếu gia từ nhỏ song thân đều mất, thiếu sự quản tâm, trời sanh tính lại hiền lành, cho nên lão phu luôn luôn có ý muốn chăm sóc. Nhưng hiện giờ, thiếu gia đã là phu quân người ta, như vậy cũng nên để ngài ấy bắt đầu tự quản lý việc buôn bán. Phu nhân cảm thấy thế nào?”

Quý Thanh Diêu nghe xong cũng thấy việc này vô cùng có lý, trong lòng không khỏi đối với Từ thúc nói năng thận trọng lại trung thành và tận tâm tăng thêm vài phần thân cận. Ôn hòa cười, nói: “Từ thúc nói có lý lắm, ta nhất định sẽ đốc thúc phu quân để người sớm ngày bắt tay quản lí gia nghiệp.” Từ thúc nhìn nữ tử ôn nhuận như ngọc trước mắt, Từ gia thật có phúc a. Hiếm khi nở nụ cười, gật gật đầu lui xuống.

Ban đêm trong phòng ngủ, Quý Thanh Diêu sớm tắm rửa xong, bảo Đông Mai lui xuống, nằm ở trêи giường đọc sách. Sau một loạt tiếng lục đục mở cửa, một khuôn mặt tròn tròn xuất hiện. Bởi vì vừa tắm xong, mặt Từ Phú Quý cũng ửng đỏ, liếc mắt một cái chứng kiến nương tử ở trêи giường, bước nhanh về phía trước. Quý Thanh Diêu đã sớm thấy được nàng, buông sách, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh.

Từ Phú Quý có phòng tắm riêng, mỗi lần đi tắm đều là A Phát A Tài luân phiên canh chừng, phòng tắm và phòng ngủ không tính là gần, Quý Thanh Diêu từng hỏi qua Từ Phú Quý vì sao lại đặt phòng tắm xa như vậy, ngốc tử lại nói cách hoa quế không xa mùa thu mới có thể ngửi được hương hoa quế.

Nhưng xa như vậy, lại sắp vào thu, Quý Thanh Diêu lo nàng sẽ bị lạnh, bởi vì Từ Phú Quý thường tắm xong cũng không chịu mặc thêm nhiều quần áo một chút. Hiện tại Quý Thanh Diêu vuốt bàn tay người trước mặt, tốt rồi, không lạnh. Lập tức ngồi dậy, nghĩ đến lời nói của Từ thúc lúc xế chiều, nghiêm mặt nói: “Phu quân có thích việc buôn bán không?”

Từ Phú Quý nghe xong, suy nghĩ rồi nói: “Không thể nói rõ là thích hay chán ghét, nhưng đã có Từ thúc nên ta cũng không cần quan tâm việc buôn bán làm gì.” Quý Thanh Diêu vừa nghe thấy nàng không chán ghét, mới tiếp tục nói: “Phu quân có từng nghĩ tới, có một ngày Từ thúc sẽ tuổi già sức yếu, sẽ đối với việc buôn bán hữu tâm vô lực, như vậy đến lúc đó, phu quân phải làm thế nào?”

Từ Phú Quý sau khi nghe được thoáng kinh ngạc, kỳ thật cha mẹ mất sớm, nàng sớm hiểu rõ tư vị khi người thân rời đi, nàng luôn an nhàn ở hiện tại, không muốn nghĩ đến tình huống sau khi Từ thúc rời đi. Hơi hơi cau lại mi, nhìn về phía Quý Thanh Diêu. Nàng là nương tử của mình, gả cho mình, còn đối với mình tốt như vậy, Từ Phú Quý không muốn làm cho nàng khó chịu, càng không muốn làm cho nàng thất vọng. Nghĩ vậy, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Ra là nương tử cảm thấy ta nên học buôn bán?”

Quý Thanh Diêu hơi không nỡ ép người trước mắt, nhưng lại không thể không làm như vậy. Ôn nhu nắm tay Từ Phú Quý, nói: “Phu quân nguyện ý học đương nhiên là tốt, sau này có thể đáp ứng Thanh Diêu, mỗi ngày dành ra chút thời gian đi theo Từ thúc học tập quản lí việc buôn bán, có được không?” Từ Phú Quý gật gật đầu, mặc kệ muốn mình làm gì, chỉ cần đổi lấy được nụ cười ngọt ngào của nương tử thì đều xứng đáng cả. Tiếp đó, Từ Phú Quý quả nhiên như nguyện vọng nhìn thấy được nụ cười ôn nhu tuyệt mỹ của Quý Thanh Diêu.

Sau đó Từ Phú Quý lập tức không quên vì chính mình yêu cầu phúc lợi: “Cơ mà, mỗi ngày ta cùng Từ thúc học buôn bán, nương tử có sẵn lòng thưởng cho ta không?” Quý Thanh Diêu ôn nhu nhìn người trước mắt, hỏi: “Phu quân muốn thưởng cái gì nào?” “Nương tử để cho ta hôn mỗi ngày một lần, được không?” Nói xong, vẻ mặt vô cùng chờ mong.

Quý Thanh Diêu thấy nàng lại nhắc chuyện cũ, giận nàng liếc mắt một cái, nhưng vẫn khẽ gật đầu. Việc này thế nhưng làm Từ Phú Quý vui muốn chết, lập tức sáp lại gần khẽ hôn bên môi nương tử, hắc hắc ngây ngô cười.

Sâu: Dạo này ta hay nghe về cẩu lương, mn nói cho ta chút khái niệm về thức ăn cho chó này đc ko :)))