Giang Hàn Yên hắc hắc cười rộ lên: “Không phải đã nói rõ rồi sao? Thanh, người còn có chỗ nào không rõ ràng sao?”

Thấy Triệu Trường Thanh sắc mặt không thoải mái, Lạc Vân Phi cũng không có da mặt dày như Giang Hàn Yên, liền nói: “Trường Thanh, chúng ta đã thương lượng qua, muốn thả ngươi đi là tuyệt không có khả năng, chúng ta ba người cứ như thế này mà cả đời dính dáng cùng một chỗ a. Ngươi nguyện ý không?”

Triệu Trường Thanh lắc đầu: “Không muốn.”

Giang Hàn Yên cong miệng nói: “Ngươi rõ ràng là thích ta, vì cái gì không muốn theo ta cùng một chỗ?”

Triệu Trường Thanh nở nụ cười một chút, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta rõ ràng thích ngươi, người như ta, thích ngươi thì có được cái gì? Hiện tại... ta cũng biết ngươi là thật lòng, thế nhưng cùng một chỗ, chỉ có dằn vặt và thương tổn mà thôi, ta không muốn.”

Giang Hàn Yên thấy y không đáp ứng, có chút lo lắng: “Thanh, ta phát thệ sẽ không tái thương tổn ngươi, được chưa?”

“Sự tình đã xảy ra, không thể xem như chưa phát sinh qua. Dù ngươi không thương tổn ta, ta cũng sẽ... thương tổn ngươi.”Triệu Trường Thanh cười cười, sắc mặt tái nhợt có chút thong dong bình tĩnh.”Chuyện quá khứ cứ như vậy mà coi như hết đi.”

Lạc Vân Phi sắc mặt âm trầm, nhưng cái gì cũng không nói. Trong ba năm hoan ái kia, hắn rất rõ ràng cảm thấy, Triệu Trường Thanh và Giang Hàn Yên khi cùng một chỗ thì tương đối hưng phấn, cùng hắn cùng một chỗ thì trái lại tương đối nhẫn nại, cho dù thống khổ vui thích, cũng không chịu rên rỉ nửa tiếng. Tuy rằng nhìn ra được Triệu Trường Thanh đối hắn thoáng hữu tình, thậm chí có chút dung túng, thế nhưng bản thân vẫn nhìn ra được có điều khác nhau. Triệu Trường Thanh đối Giang Hàn Yên là ái mộ, còn đối với hắn thì phần nhiều là tôn kính bình thường, có thể còn có chút ít ấn tượng năm xưa bị hắn khi dễ, hiện tại Triệu Trường Thanh cùng Giang Hàn Yên nói, cũng biểu thị rõ điểm này.

Lạc Vân Phi đang hồ nghi, Triệu Trường Thanh lúc này chuyển qua, hướng hắn nói: “Trang chủ, cứ như vậy đi, mong sau này không nên gặp lại.”

Lạc Vân Phi trầm thanh nói: “Chờ một chút!”

Triệu Trường Thanh vừa muốn đi, nghe được hắn nói, liền dừng lại. Trong mắt có vẻ nghi vấn, nhưng không có hỏi.

“Trường thanh, kỳ thực ngươi là... thích Giang Hàn Yên sao?”

Triệu Trường Thanh từ chối cho ý kiến. Hai người, trước sau đều ở trong lòng y kích khởi rung động, thế nhưng sâu cạn lại không có đo lường qua. Y bị khuôn mặt xinh đẹp của Giang Hàn Yên làm mất thần trí, lại phát hiện không thể chống cự ôn nhu của Lạc Vân Phi... Kỳ thực cũng đã từng nghĩ tới, có thể bản thân trời sinh thực sự tương đối *** đãng a, cư nhiên lúc cần giải quyết thì lại quyến luyến hai người kia. Thế nhưng hai người kia đều nói thương y... Tựa như trên trời rớt xuống hai khối nguyên bảo(1), nhưng lại làm cho người thành trọng thương.

Triệu Trường Thanh cười khổ, nếu như không thể giải quyết dứt khoát, thì chỉ có thể tiếp tục quấn chặt dây dưa không rõ như thế mà thôi. Nhân tiện nói: “Quá khứ mặc kệ thế nào, sau này xóa bỏ. Chỉ mong các ngươi không nên trở lại dây dưa ta nữa.”

Y đi vài bước, nhưng phát hiện dưới chân núi đứng một đám người, đều là hạ nhân của Thiên Phong sơn trang. Nguyên lai Dương hộ vệ đã tiện đường thông báo tất cả người trong trang, mọi người thấy Triệu Trường Thanh muốn đi, đều nói: “Tổng quản, ngươi không nên đi a!”1 hạ nhân tuổi còn trẻ cũng nói: “Tổng quản, không nên bỏ chúng ta... Nếu như là người khác làm tổng quản, sẽ ngược đãi chúng ta a...”

Lạc Vân Phi thấy có người hỗ trợ khuyên Triệu Trường Thanh lưu lại, vốn âm thầm vui vẻ, nhưng vừa nghe lời này không khỏi có chút dạ dày rút gân(2), ba năm nay hắn thỉnh không ít người thay thế vị trí tổng quản, thế nhưng người được mời tới đều bị những người này ngầm chỉnh đến mức từ chức, còn không biết là ai ngược đãi ai, cư nhiên còn không biết xấu hổ khóc lóc kể lể.

Triệu Trường Thanh bộ dạng vạn phần cảm động, nhưng vẫn cùng mọi người tuyệt tình, kiên trì ra đi. Lạc Vân Phi bị những người trong trang cuốn lấy, nhất thời cũng không biết bản thân có nên ngăn cản hay không, mắt mở trừng trừng nhìn Triệu Trường Thanh ra đi, cùng Giang Hàn Yên đang đuổi theo.

Chú giải:

(1)nguyên bảo: ý nói ở đây là vàng từ trên trời rớt xuống á^^

(2)ý anh là tức xém lộn ruột á^^