Giang Hàn Yên nằm ở trong lòng Triệu Trường Thanh, gian nan nói: “Thanh... Ta không được rồi...”

Triệu Trường Thanh mở rộng miệng, nhưng một chữ cũng chưa nói.

Người chung quanh hình như quên mất bọn họ, tiếp tục ngươi tới ta đi, đánh liên tục.

Giang Hàn Yên nắm tay Triệu Trường Thanh tiếp tục nói: “Thanh... Trước khi chết, ta còn có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi có thể trả lời ta không?”

“...”

Giang Hàn Yên sắc mặt thập phần tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười, phảng phất như một đóa hoa nở rộ đang dần dần héo rũ: “Thanh, nói cho ta biết, ngươi có thích ta một điểm nào hay không?”

“Ta...”Triệu Trường Thanh nhíu nhíu mày, nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục không nói lời nào.

“Thanh, ta biết, ngươi là có điểm thích ta, không thừa nhận cũng không quan hệ. Chung quy ta cũng sẽ chết, Thanh, ngươi có thể đáp ứng ta một yêu cầu cuối cùng hay không?”

“...”

“Thanh, ngày hôm nay là ngày hoàng đạo thành thân, ngươi có thể gả cho ta hay không? Thỏa mãn tâm nguyện... cuối cùng của ta?”Giang Hàn Yên nói xong, ho khan vài tiếng.

Triệu Trường Thanh cứng ngắc ôm lấy hắn, một câu cũng nói không nên lời, gấp đến độ Giang Hàn Yên đổ cả mồ hôi lạnh, thực sự là tự làm bậy, không thể sống, đem Triệu Trường Thanh khiến cho thành nói lắp như vậy, chính mình cũng chiếm không được cái gì tốt.

Bên kia Lạc Vân Phi một người địch bảy, trên người từ lâu đã vết máu loang lổ. Lúc này nghe được Giang Hàn Yên nói, hơi phân thần, bụng bị người ta chém 1 nhát, tiên huyết chảy ròng. Kêu lên: “Trường Thanh... Hàn Yên, đừng quên còn có ta nữa!”

Triệu Trường Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lạc Vân Phi, chậm rãi nói: “Ngươi... Các ngươi...”

Giang Hàn Yên âm thầm lo lắng, chính mình phải cố một hơi thở: “Thanh... Thanh... Đáp ứng ta đi.”

Triệu Trường Thanh vẫn đang tiếp tục nói lắp: “Các ngươi... Các ngươi...”

Lạc Vân Phi thầm mắng Giang Hàn Yên không nói nghĩa khí, cư nhiên vào lúc nguy ngập lại biến thành một mình hắn cầu hôn, may là Triệu Trường Thanh ôn hoà hiền hậu tinh khiết thiện lương, không quên mất mình. Kêu lên: “Trường Thanh...”trong ngực ngọt ngào khó có thể dùng văn chương hình dung.

“Các ngươi... ngoạn chưa đủ sao?”Triệu Trường Thanh không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng cũng đem một câu nói xong.

Lúc này đến phiên Giang Hàn Yên cứng người lại.”Trường Thanh, ngươi nói cái gì?”

“Ta nói cái gì a?”Triệu Trường Thanh tự giễu mà cười, “Không nên... diễn nữa.”

Giang Hàn Yên da mặt tái đi, cũng có chút xấu hổ, từ trong lòng y đứng lên, đứng thẳng thân thể, nhìn nam nhân trước mặt: “Nguyên lai ngươi đã nhìn ra.”

Mọi người còn đang quần ẩu cũng ngừng lại, hắc y nam tử xông vào hỉ đường nhàn nhàn nói: “Lạc công tử, Giang công tử, ta sớm đã nói, loại biện pháp này là không thể thực hiện được.”

Giang Hàn Yên nói: “Câm miệng ngươi lại, không đến phiên ngươi nói chuyện. Long vương nhà ngươi chưa từng nói không thích hợp.”

Hắc y nam tử không thể tránh được: đó là bởi vì Long vương lười nhác, để cho một đám người bọn họ bị người mượn đi cũng lười hé răng, đến đây biểu diễn vở kịch thấp kém này, làm mất hết mặt mũi của Vụ Ẩn long tộc.

Nhân sĩ giang hồ bị hắc y nam tử đánh cho một chưởng thổ huyết cũng la lên: “Xong? Xong sao không nói một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất rất lạnh a!”

Lạc Vân Phi đầu đầy hắc tuyến: “Ngươi sao cũng đứng lên chứ?”

Nhân sĩ giang hồ kia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Giang công tử hành động quá kém, khó có thể phối hợp. Có người bị người một kiếm đâm trúng sắp chết, còn có thể chịu đựng lâu như thế sao?”

Lạc Vân Phi gật đầu nói: “Nói có lý.”Quay đầu đối Giang Hàn Yên nói, “Hàn Yên, ngươi hành động quá kém a.”

Giang Hàn Yên hừ một tiếng: “Ta cầu hôn thì ngươi ở bên cạnh chen miệng vào? Ta cũng đã sắp chết, đương nhiên là ta trước, sau này cũng sẽ không quên ngươi, ngươi sao không có việc gì lại chen vào 1 câu để làm chi?”

Lạc Vân Phi nói: “Ai biết ngươi có thể đã quên ta hay không? Nói không chừng ngươi là cố ý.”

Giang Hàn Yên ho khan một tiếng, nói: “Nói cho cùng cũng không phải lỗi của 1 mình ta.”

Lạc Vân Phi giận dữ nói: “Nguyên lai ngươi thật đúng là cố ý! Xem ra ta không đánh ngươi là không được!”