Hầu như qua gần một canh giờ, Triệu Trường Thanh mới giật mình. Y cả người còn đang bởi vì nhiệt tình mới vừa rồi mà đau nhức. Chậm rãi đứng thẳng dậy, thấy bọc nhỏ bên người là một túi thơm phi thường tinh xảo, diện vô biểu tình, nhặt lên ném xuống vách núi. Đoản kiếm cầm trên tay, truyền tới một trận băng lãnh tận xương.

Y hai mươi mấy năm vẫn chưa từng có nguy hiểm gì, không cần cái gì mà phòng thân, chính là từ khi gặp phải hai tên ma quỷ kia mới bắt đầu không may, muốn phòng thì chỉ có phòng bọn họ. Thế nhưng nếu bọn họ đã đối với y không có hứng thú, vậy thanh đoản kiếm cũng không cần dùng để phòng thân nữa.

Y nhẹ nhàng ném đi, đoản kiếm kia cũng rơi xuống vách núi.

Kỳ thực Giang Hàn Yên cũng không có ly khai vẫn ở trong cốc, cảm thấy một trận kình phong vuông góc hạ xuống, lắc mình tách ra, nhìn một trọng vật ở trên mặt đất trước mặt tạo thành một hố to, nhưng đoản kiếm vẫn không tổn hao chút nào.

Giang Hàn Yên nhịn không được thì thào: “Ta nói sai rồi, kỳ thực hắn tính tình rất nóng nảy. Chỉ là không biểu hiện ra ngoài.”

Lạc Vân Phi ở trước mặt hắn cười cười: “Sao vậy, ngươi hối hận rồi sao?”

“Có hối hận cũng có tác dụng gì, đã thích thượng... đành chờ kiếp sau đề phòng một ít. Thấy mỹ nhân cẩn thận đề phòng, lại không dễ dàng rơi vào, nhưng ngươi bình thường mới có thể khiến cho ngươi khó mà phòng được.”

“Khó có được ngươi nói ra những lời sâu xa như vậy.”

“Lạc Vân Phi, lẽ nào ngươi không phải cũng vậy sao?”

“Ta chỉ là nhất thời bị lý trí che mắt, bằng không sao có thể đến phiên ngươi theo ta cướp người.”

“Nhất thời sao? Ngươi nhận thức hắn đã bao lâu a?”Giang Hàn Yên liếc hắn.

“Khụ khụ, chúng ta cứ chiếu theo kế hoạch mà tiến hành a. Hắn tựa hồ thích ngươi hơn 1 chút, ta cho hắn hắn không lấy, ngươi đưa cho hắn, hắn chắc sẽ lấy.”Lạc Vân Phi thần tình buồn bã.

“Đó là bởi vì ngươi ngốc. Ngươi nói với hắn, nếu như hắn không lấy, thì sẽ quấn lấy hắn không tha, hắn cũng không dám ném đi đâu.”

“... Ngươi thực sự là đanh đá.” Lạc Vân Phi từ trước đến nay nhã nhặn cũng nhịn không được hạ lời bình.

...

Yên lặng đi thật lâu, Triệu Trường Thanh tới một trấn nhỏ. Trên người y mặc chính là tơ tằm cực kỳ sang quý, vì nhẵn túi, liền đến hiệu cầm đồ đem y phục trên người ra cầm, vốn nội sam cũng muốn đem cầm, nhưng vải vóc cứng rắn ma sát tại nhũ thủ như trước mẫn cảm, làm y đứng ngồi không yên, thế là không có bị thay thế.

Cuộc sống phóng túng quá lâu khiến y đánh mất ngôn ngữ cùng năng lực hành vi bình thường, nói chuyện đều rất gian nan, hiện ra bộ dạng thập phần trì độn. Cùng lão bản hiệu cầm đồ nói rõ cũng mất nửa canh giờ, mới đem sự tình làm thỏa đáng, thay đổi một thân quần áo bình thường xuất môn.

Ở bên cạnh ăn một chén mì, ăn xong buông bát, sờ soạng thật lâu từ trong lòng móc ra 1 văn tiền, đặt lên bàn. Mới đi được vài bước, liền bị một tiên sinh xem bói kéo lại.

“Vị này, ta xem ngươi số mệnh khác thường, không bằng đến chỗ ta xem cho ngươi 1 quẻ, không chính xác không lấy tiền.”Thầy bói mỉm cười chờ đợi, có vài phần tiên phong đạo cốt.

“Không... Ta... không muốn bói toán.”Triệu Trường Thanh bỗng nhiên bị người kéo, cả người một trận run rẩy, ba năm dằn vặt kia đã làm cho sự phản kháng của y cũng trở nên thập phần yếu đuối. Thầy bói khí lực lại lớn kinh người, đem y kéo đến chỗ mình đang xem bói kiếm tiền.

“Tiểu huynh đệ thầy tướng số tuy nói tính không chuẩn được như thần, nhưng cũng không quá mức sai sót. Bát tự bao nhiêu?”

“...”

“Không có bát tự, cũng không phải không thể tính.”Lão tiên sinh cầm lên, tung 1 quẻ. Nhìn Triệu Trường Thanh một chút, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong miệng nói lẩm bẩm.

“Không... tính....”

“Ngươi muốn tính cũng phải tính, không muốn tính cũng phải tính!”

“...”

Lão tiên sinh dừng lại, nhìn hắn, lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Mạng ngươi rất đào hoa, nhưng lại phá không được...”

“Hàm hồ, nói bậy.”Loại tướng mạo này, lấy đâu ra đào hoa chi tướng? Hiển nhiên đây là một tên lừa đảo nói nhảm.

“Phá không được cục diện song long hí châu(1).”Lão tiên sinh chậm rãi nói cho hết lời.

Triệu Trường Thanh ngây người ngẩn ngơ, cũng không để ý tới, xoay người rời đi. Y đi cũng không nhanh, từng bước một thập phần trì độn. Đợi y đi về phía trước một đoạn khá xa, chẳng biết từ chỗ nào xuất hiện hai tuấn mỹ nam tử vây quanh thầy bói.

“Tôn tiên sinh nói nhảm lung tung, nói dối lộ liễu như vậy cũng được sao? Nói thành như vậy, hắn làm sao có thể tin?”Lạc Vân Phi nhíu mày.

Thầy bói lạnh lùng liếc hắn một cái: “Lạc công tử, ngươi muốn ta gạt người, ta đã gạt. Nhưng quẻ ra thế nào, lão đây không có khả năng điều khiển.”

Giang Hàn Yên có chút suy nghĩ nói: ” Ý tứ của Tôn tiên sinh là, quẻ này là sự thật?”

Tôn tiên sinh thần sắc chậm rãi, nhưng đối với câu hỏi của Giang Hàn Yên từ chối cho ý kiến: “Chín phần do người, 1 phần do trời.”

Giang Hàn Yên và Lạc Vân Phi liếc nhau, không hề nói gì. Thấy thần tình đối phương đều là vui mừng cùng buồn lo bất minh, Giang Hàn Yên nhịn không được nói: “Ngươi nói hắn tin hay không?”

Lạc Vân Phi lắc đầu nói: “Ta cũng không tin, “

Tôn tiên sinh sắc mặt nhất thời trầm xuống, Lạc Vân Phi liền lập tức áy náy.

...

Triệu Trường Thanh tìm thật lâu, một đường cũng không có nhà nào cần người làm. Thẳng đến tại 1 hộ nhà giàu cần người làm tạm thời, y rốt cuộc mới có chỗ cư trú.

Muốn về Thiên Phong sơn trang thì không được, nhưng nếu muốn tìm một nơi giống như vậy, cũng không thể lập tức tìm được. Nhà này tuy rằng là võ lâm Giang Nam kim đao Mã gia vì muốn tổ chức hôn sự cho nhi tử, nên trong thời gian ngắn sức người không đủ, vì vậy mới tìm vài người làm giúp một tháng ── Triệu Trường Thanh cũng chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.

Bởi vì là người làm trong thời gian ngắn, tự nhiên cũng không có thời gian thanh nhàn như khi làm tổng quản. Mỗi ngày múc nước chẻ củi, thập phần mệt nhọc, ngày qua cực nhanh. Chỉ là buổi tối vắng vẻ, nghe được tiếng gió thổi rền vang bên ngoài, những người ngủ cùng 1 giường bên cạnh lại phát sinh mùi mồ hôi nồng nặc của nam tử, nơi đã từng bị chà đạp qua sẽ khổ sở mà đau khổ đứng lên.

Triệu Trường Thanh biết đây không phải đau nhức sinh lý. Qua nửa tháng, chỗ bị thương đã tốt lên nhiều lắm, chỉ là hai bên nhũ thủ còn lưu lại lỗ nhỏ, nhất thời cũng không thể khép lại, nhưng thời gian lâu dài, sẽ không lưu lại vết tích. Chỉ là tâm lý đã để lại vết thương không xóa được, mỗi đêm đều khó ngủ chờ mong có người an ủi.

Chú giải:

(1) song long hí châu: ý là nói em Thanh có 2 chồng ý mà^^. 1 châu mà 2 con rồng a^^