Buổi sáng sau hôn lễ, mặt trời đã ló dạng, những tia nắng ban mai nhẹ nhàng mà ấm áp bao phủ khắp nơi, con người cùng vạn vật khác đều đã thức dậy để làm việc duy chỉ trong phòng tân hôn kia có 2 con người vẫn còn ngủ, các nha hoàn chờ bên ngoài không biết đã bao lâu, những nha hoàn được sắp thành 2 phía đối lập nhau, đại diện mỗi bên là Tô Tử Lăng nha hoàn tiểu Mai và Cố Như Nguyệt nha hoàn tiểu Liên.

-Quận mã, quận chúa, phu nhân với lão gia đều đã thức dậy. –Chờ đợi đã lâu đến khi có thông báo thúc dục, tiểu Mai cùng tiểu Liên chỉ đành bất đắc dĩ đánh thức 2 con người còn nằm trong phòng.

-Ân...Biết rồi, các người đều vào cả đi. –Tô Tử Lăng lúc này mới lên tiếng.

Tiểu Mai cùng tiểu Liên nhất trí đồng thời thở nhẹ ra, cả 2 cùng đám nha hoàn theo sau đẩy cửa bước vào. Ngày hôm nay Tô Tử Lăng và Cố Như Nguyệt đều cấp bản thân cái vẻ mặt đầy mệt mỏi của một đêm trằn trọc tới lúc  mắt của cả hai không thể mở nổi mới ngủ thiếp đi... Hoàn thành việc sửa soạn cho buổi sáng sau hôn lễ, Tô Tử Lăng, Cố Như Nguyệt cùng tiến đến đại sảnh  nơi có 2 vị trưởng bối đang ngồi chờ các nàng.

-Phụ thân, mẫu thân sớm.

-Thừa tướng, phu nhân sớm.

Tô Hoàn cùng Mộ Dung Mẫn tuy đã bước sang tuổi tứ tuần nhưng khí chất lẫn vẻ đẹp của mỹ nam mỹ nữ vẫn không phai nhạt dần mà mang 1 vẻ đẹp khác, hài hòa lẫn nhau.

-Sinh nhi và quận chúa đã đến rồi, các ngươi dọn đồ ăn ra đi. –Mộ Dung Mẫn chỉ thị đám nha hoàn, sau lại quay lại cười nói –Quận chúa hôm qua cũng vất vả rồi, ngồi xuống đi, ta có phân phó nhà bếp làm chút canh hầm cho quận chúa.

-Phu nhân có lòng.

-Đều là người 1 nhà rồi, đừng khách khí, nếu được thì quận chúa có thể giống như Sinh nhi kêu lão gia và ta là phụ thân, mẫu thân.

-Ân phụ thân, mẫu thân, hai người cũng gọi ta là Như Nguyệt là đủ, không cần gọi là quận chúa. –Cố Như Nguyệt tiếp lễ, tuy không thích vị quận mã nhưng nàng đã làm dâu của người thì nên  học các quy tắc đối đãi của nàng dâu.

-Ha ha ha thừa tướng phủ ta quả nhiên không chọn nhầm con dâu, Như Nguyệt thấu hiểu tâm nhân quả nhiên là phúc của chúng ta. Sinh nhi nhớ phải chăm sóc thê tử của ngươi chu đáo biết chưa? –Tô thừa tướng ngồi nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, hắn cảm thấy vị con dâu này rất vừa ý hắn.

-Ân, phụ thân, ta đã hiểu "Hầy, cũng không phải thê tử của ta, sao mà phiền phức thế chứ!" –Tô Tử Lăng lòng đầy phẫn uất, rõ ràng nàng vs Cố Như Nguyệt là đồng dạng nữ tử, nói Cố Như Nguyệt là thê tử của nàng để cố đi chăm sóc cho người ta vậy ai đi chăm sóc cho nàng đây (TT_TT)

Bữa cơm sáng đầu tiên đều diễn ra êm ấm, nhìn vào có thể thấy gia đình chồng cùng nàng dâu rất hòa thuận. Sau bữa cơm, Mộ Dung Mẫn dẫn Cố Như Nguyệt đi dạo hoa viên trong phủ, còn Tô Tử Lăng và Tô Hoàn đi đến thư phòng.

-Lăng nhi, vất vả cho ngươi rồi! –Tô Hoàn vỗ vai Tô tử Lăng động viên đứa nữ nhi bao năm mới gặp, vừa vui mừng vì gặp lại nhưng cũng có chút đau lòng khi hắn lỡ tay đẩy nữ nhi đẹp đẽ của hắn vào chốn nguy hiểm.

-Ta không sao. Phụ thân đã đi điều tra kẻ đứng đằng sau ám sát ca ca chưa? 

Tô Hoàn chỉ biết thở dài lắc đầu, hắn đã cho người điều tra nhiều ngày qua nhưng vẫn không có kết quả, trên triều tuy không ít kẻ vừa mắt hắn nhưng dù sao hắn cũng là thừa tướng đương triều, được hoàng thượng trọng dụng, ai lại có gan đụng tới đây.

-Phụ thân cũng đừng vì chuyện này mà quá lao lực, Ngoại tổ gia nói ca ca không còn nguy hiểm nữa, có lẽ mấy tháng nữa sẽ bình phục, còn chuyện vì sao ca ca bị ám sát thì chúng ta cứ điều tra từ từ, nhưng cũng không thể đứt dây động rừng, ít nhất chuyện ta cùng ca tráo đổi không được có bất kể ai phát hiện.

-Lăng nhi yên tâm, phụ thân có lỗi với ngươi nhiều rồi lần này ta không để ai làm ngươi tổn hại nữa. –Tô Hoàn nhớ lại từ việc không thể cho Tô Tử Lăng sống đúng chính thân phận thật của nàng ngay đến việc từ nhỏ phải xa dời mẫu thân phụ thân cùng ca ca khiến hắn ngày đêm áy náy cũng đau lòng biết bao, bây giờ khi đã trở về nhà thì lại đẩy nữ nhi của hắn vào chốn nguy hiểm này, hắn sao không sót xa.

*Lắc đầu*Phụ thân đừng quá đau lòng, là ta tự nguyện, ta biết phụ thân là vì vận mệnh an nguy của Đại Thịnh, vì con dân Đại Thịnh và cũng vì an toàn ta mới buộc lòng làm vậy, bây giờ ta cũng chỉ là vì gia tộc mà làm chút chuyện thôi.

-Lăng nhi, ngươi hiểu được lòng ta là tốt rồi, ta rất mừng, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa, đến lúc đó ta sẽ tim cho ngươi mối nhân duyên tốt để gả vào, sẽ không làm ngươi ủy khuất nữa.

-Phụ thân, ta quen sống trong giang hồ đã lâu, chuyện này ta chưa có ý nghĩ tới. –Tô Tử Lăng làm nũng với Tô Hoàn bình thường nàng cũng có thói quen này.

-Ha ha ha được được, theo ý của ngươi, nếu sau này ngươi vừa ý ai thì nói cho ta biết, ta giúp ngươi bắt về ha ha ha. –Đã không thể bù đắp quãng thời gian 16 năm qua lại còn đưa nữ nhi hắn vào chốn nguy hiểm, Tô Hoàn đã thầm hứa sau này dù có chuyện gì cũng phải bảo hộ cho nữ nhi hắn được an toàn.

-Phụ thân thật tốt (^o^)

Cũng bởi vì lâu ngày mới gặp lại nên cả hai cha con Tô Tử Lăng đều nói chuyện rất lâu, đến gần chiều tối Tô Tử Lăng mới từ thư phòng về phòng nghỉ của nàng, lúc này Cố Như Nguyệt cũng bồi Mộ Dung Mẫn 1 thời gian cuối cùng cũng được về phòng nghỉ ngơi.

-Tiểu Liên, ta muốn đi tắm. –Hiện tại tuy đầu hạ nhưng thời tiết lại khá là nóng nực, đi đến phòng thôi mà trên người Cố Như Nguyệt đã nhớt nhát mồ hôi.

-Vâng. –Tiểu Liên nói xong lền chạy thẳng đi làm việc.

Tiểu Liên đi rồi, căn phòng cũng trở nên im lặng, màu đỏ ngày hôm qua cũng không còn, có lẽ chủ nhân căn phòng đã gọi tháo hết tất cả, bây giờ chỉ là 1 căn phòng rất đỗi bình thường, nhìn vào có cảm giác như chuyện ngày hôm qua chỉ như 1 giấc mơ tỉnh lại sẽ không còn gì, nhưng đây lại không phải mơ ngược lại lúc này nàng cũng đã là 1 phần chủ nhân của căn phòng rồi, Cố Như Nguyệt cảm thấy xót xa chính số phận của nàng...

-*Két*A

Tô Tử Lăng không có thói quen có thêm người, vừa đến phòng liền tự động mở cửa đi vào, nàng cũng không kịp nhận ra Cố Như Nguyệt đang trong phòng và nàng trăm vạn lần cũng không thể ngờ Cố Như Nguyệt đang cởi y phục trong phòng, tới lúc nhận ra thì cũng đã quá muộn. Trong ánh nến vàng đó, nàng có thể nhận thấy mái tóc đen dài óng mượt như thác nước trải trên tấm lưng trắng tuyết  mền mại, ngay đến vòng eo cũng cuốn hút nhưng đặc biệt có lẽ là đôi tiểu bạch thỏ căng tròn đang lấp lo sau chiếc yếm đỏ thêu phượng hoàng. Tô Tử Lăng giờ mới nhận ra người nàng bái thiên địa ngày ấy chính là đệ nhất mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc, đây là vẻ đẹp khó thể so sánh lẫn nhau, nếu Tô Tử Lăng mang vẻ thiên kiều bá mị câu hồn đoạt phách thì Cố Như Nguyệt lại diễm mỹ tuyệt tục thiên tiên hạ phàm khuynh đảo chúng sinh, cũng đồng thời trong đầu Tô Tử Lăng lúc này lóe lên một ý nghĩ khá đen tối.

-Ngươi còn dám nhìn! –Việc Tô Tử Lăng đột xuất vào phòng khiến chính bản thân Cố Như Nguyệt cũng không kịp trở tay, vừa mới tháo y sa xuống thì cửa đã mở, quay đầu lại chính nàng cũng bất ngờ khi gặp ngay cái kẻ mà nàng chán ghét.

-A...ta...ta cái gì cũng chưa thấy! –Tô Tử Lăng chột dạ với hành động lúc này của nàng, chỉ kịp nói xong thì liền đóng xầm cửa lại chạy chối chết ra ngoài.

-Công tử! Người đi gì nhanh vậy! –Tiểu mai đang tiến vào trong thì bất ngờ thấy Tô Tử Lăng phóng nhanh từ phòng ra, mặt thì đỏ rực, nhưng lại không nói gì, nàng cũng chỉ biết đuổi theo sau.

Tô Tử Lăng khỏi phải nói, cái việc vừa mới xảy ra lúc nãy cộng thêm cái ý nghĩ trong đầu khiến nàng nóng đến muốn hộc máu, rõ ràng nàng là nữ tử mà lại có ý tưởng bất chính với một nữ tử khác chưa kể đó lại còn là tẩu tẩu nàng, Tô Tử Lăng tự sỉ vả chính bản thân cũng đồng thời thấy hối hận khi suốt ngày cùng đám giang hồ bằng hữu qua lại làm hỏng nàng "Đúng rồi, là chính nó! Rõ ràng tại lão tam toàn lôi ta gặp đi đám giang không tử tế nhiều quá đây mà." Tô Tử Lăng tự nhủ với lòng mình sau này phải hạn chế một chút không thì còn đâu là khuê nữ tiểu thư đây.

-Đăng đồ tử! Mau nạp mạng!

Đang cố gắng tĩnh tâm quên sự cố khi nãy thì một giọng nói trong trẻo đầy oán khí từ đâu xông ra. Cố Như Nguyệt sau khi bị Tô Tử Lăng nhìn thấy cảnh lõa th ể thì bao oán ức tức giận liền không hẹn mà bùng nổ, mặc nhanh y phục, trên tay cầm một thanh đoản kiếm xông tới đâm trực diện trước mặt Tô Tử Lăng. Tô Tử Lăng theo quán tính lui lại phía sau, nhưng Cố Như Nguyệt nào chịu buông tha, ngươi lùi thì ta tiến, còn đoản kiếm thì chỉ một mực nhằm thẳng trước mặt Tô Tử Lăng đâm tới.

-Quận chúa! Nghe ta giải thích! –Tô Tử Lăng cố gắng lui về sau, cũng nhận ra bản thân đang vào ngõ cụt.

-Hừ! Đăng đồ tử! Hôm nay ngươi không chết thì ta chết! –Cố Như Nguyệt lúc này nào có nghe lọt tai.

Tô Tử Lăng cuối cùng không lùi tiếp nữa, Cố Như Nguyệt thấy thế liền một kiếm đâm thẳng tới, không chút nhân nhượng, Tô Tử Lăng liền dịch thân sang phải, nàng từ nhỏ ở Mộ Dung gia không phải ngồi chơi suông. Mộ Dung gia tộc vốn thuộc trong lục đại môn phái, có thể nói nếu không xét đến quy mô của Mộ Dung gia, võ công sáng chế của Mộ Dung Thần có thể xếp thứ 2 thì không ai dám xếp thứ nhất, Tô Tử Lăng lại là ngoại tôn mà Mộ Dung Thần yêu chiều nhất dĩ nhiên võ công chân truyền đều truyền hết lên người của nàng, ngoài ra Tô Tử Lăng cũng thường xuyên luận bàn võ học với vô số anh hùng võ lâm có thể nói xét từ võ công đến kinh nghiệm đều là hơn cái người võ mèo ba cẳng đang diễu trước mặt này đây. Chính lẽ đó, dù Cố Như Nguyệt oán khí muốn giết Tô Tử Lăng thì nàng cũng không mảy may chém trúng, còn Tô Tử Lăng chỉ uyển chuyển tránh né từng đường kiếm xông đến.

-Quận chúa! Xin người đừng đánh nữa, còn đánh nữa là xảy ra án mạng đó!

2

-Đúng đó! Quận chúa, đừng đánh nữa, nếu quận mã bị thương thì tính sao đây!

Tiểu Mai cùng tiểu Liên đều chỉ biết đứng từ xa cố gắng khuyên nhủ, cũng không dám đi báo với lão gia phu nhân, chính bọn họ cũng lo lắng mới ngày đầu thành hôn đã xảy ra chuyện.

-Quận chúa! Là ta không tốt! Bây giờ ta chân thành tạ lỗi với quận chúa, mong quận chúa thứ tội.

-Hừ! không có cửa! A...

Vốn một lần nữa xông tới nhưng Cố Như Nguyệt lại vấp phải hòn đá giữa đường. Tô Tử Lăng thấy Cố Như Nguyệt xông đến tính né lại đồng thời nhận ra người kia sắp vồ ếch, chẳng hiểu bản thân tại sao lúc đó lại tiến nhanh ôm lấy. Cố Như Nguyệt được ôm vào trong ngực Tô Tử Lăng nàng có chút ngạc nhiên, vốn còn tưởng ngã đau lại không nghĩ người nọ tới đỡ nàng. Còn Tô Tử Lăng ôm người kia liền có một phát kiến lớn, trên người Cố Như Nguyệt có một cỗ hương tươi mát, thanh nhẹ làm nàng rất thư giãn.

-Quận mã!

-Công tử..t.t..tay người..chảy máu...

Tiểu Mai, tiểu Liên trông thấy cảnh tượng vừa rồi không thể nói lên lời nhưng sau cùng nhận ra trên cánh Tô Tử Lăng có dòng nước đỏ thẫm nhuộm dần trên y phục liền kinh hô. Vậy ra khi cứu Cố Như Nguyệt thì đoản kiếm cũng vô ý đâm phải, Tô Tử Lăng cũng cảm thấy cánh tay trở nên đau xót, dù không phải lần đầu bị thương nhưng bị thương bởi kẻ yếu hơn nàng chưa kể vì cứu người mà bị thương thì đúng là lần đầu tiên, quả nhiên là tự rước họa vào thân. Tô Tử Lăng đẩy nhẹ người đang nằm trong ngực mình ra, lui về sau.

-Quận chúa, Mặc Sinh ta hôm nay vô ý vô lễ với quận chúa, quận chúa cũng vô ý đả thương ta, coi như chúng ta đều hòa, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên thành hôn không nên vì mấy chuyện kia mà náo loạn cả lên, không tốt.

-Ngươi...cũng được, coi như hòa đi, hôm nay bản quận chúa tha mạng cho ngươi, từ sau ngươi còn dám làm bậy đừng trách ta không nể tình thừa tướng phủ! –Vốn vẫn chưa hết giận nhưng nhìn cánh tay chảy máu Tô Tử Lăng vì cứu nàng nên cũng không còn ý nghĩ muốn đánh nữa.

-Đa tạ quận chúa! –Thấy Cố Như Nguyệt chịu giảng hòa, Tô Tử Lăng cố cười nịnh nọt.

-Tiểu Liên! Đi về phòng! –Cố Như Nguyệt chẳng thèm để ý lôi tiểu Liên về phòng.

-Dạ! Quận mã, nô tì cáo lui! –Tiểu Liên hành lễ xong liền chạy theo sau.

-Công tử, tay người chảy nhiều máu quá! Có cần tiểu Mai gọi...

-Không cần! Đi theo ta đến thư phòng băng bó! –Tô Tử Lăng đánh gãy lời tiểu Mai, sau đó cũng đi thẳng đến thư phòng trong viện.

Tối ngày hôm đó cũng không ai nhìn thấy nhau nữa...

.

.

.

.