Gần chiều tối, Cố Như Nguyệt từ vương phủ trở về phòng, hôm nay thấy mẫu phi nàng sắc mặt càng ngày hồng hào, tinh thần tươi tỉnh, chưa kể gần đây không có hiện tượng phát bệnh như trước nàng cũng yên tâm hơn, tâm trạng vui vẻ lên rất nhiều. Định trở về phòng chuẩn bị tắm rửa một chút thì nhận thấy trong phòng có người đang thảnh thơi uống trà, mà người đó cũng không phải ai khác-Tô Tử Lăng.

1

-Quận chúa, cuối cùng người cũng trở về. –Tô Tử Lăng vừa trông thấy Cố Như Nguyệt liền cấp cho người kia cái cười mị, Cố Như Nguyệt nhìn mị cười đó cũng liền ngơ ngẩn nhưng rất nhanh nàng lắc đầu trấn định sau liền chưng ánh mắt lạnh lùng đối Tô Tử Lăng, nàng thầm tán thưởng bản thân định lực cao nếu không người bình thường thấy kẻ kia cười mị thế không biết hồn vía đã bị câu đến đâu rồi.

-Ngươi ngồi trong phòng làm gì? Đợi ta sao?

-Quận chúa nghĩ sao? –Tô Tử Lăng hỏi ngược lại.

-Ta làm sao biết ngươi nghĩ gì. –Nàng đã quen cái cách trâm chọc của kẻ bên cạnh nên nàng rút ra kinh nghiệm bản thân phải thật bình tĩnh. Cố Như Nguyệt ngồi đối diện với Tô Tử Lăng, cũng với lấy ấm trà cho bản thân một chén rồi nhấp một ngụm bình thản, khí tức tỏa ra thanh cao, chói lóa đúng như khí chất của hoàng thất vương giả, Tô Tử Lăng cũng thích thú ngồi nhìn mỗi động tác của người trước mắt.

-Ngươi nhìn ta làm gì? –Lúc này nhận ra người kia không nói chuyện lại chỉ nhìn nàng nên có chút gượng gạo.

-Phu quân không thể ngắm nương tử của mình sao hắc...-Biết bản thân thất thố Tô Tử Lăng nhanh chóng phục hồi trạng thái ban đầu.

-Hừ, đăng đồ tử! –Không hiểu sao Cố Như Nguyệt lại có điểm ngọt trong lòng, nhưng chắc chắn nàng không chịu thừa nhận, liền tìm cách chối.

-Ha ha ha được rồi, không đùa với quận chúa đại nhân nữa, ta ngồi nãy giờ chờ ngươi là có việc. –Cũng không đùa giỡn thêm, nàng từ ống tay áo đưa tới trước mặt Cố Như Nguyệt.

-Cái gì đây? –Cố Như Nguyệt kì lạ không hiểu.

-Hôm nay người của tam hoàng tử đến tìm ta, hẹn mai gặp mặt.

-Hắn tìm ngươi có việc gì? –Xem ngày tháng địa điểm trên tấm thiệp xong nàng đặt xuống hướng Tô Tử Lăng nói.

-Ta làm sao biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, bất quá ngày mai hắn muốn chúng ta đến.

Tô Tử Lăng đối với vị hoàng tử đó có chút không yên, cảm giác hắn không phải loại đơn giản.

-Chúng ta cùng đến sao? –Cố Như Nguyệt nhắc lại.

-Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn đi, nếu vậy thì để ta cho người truyền lời lại.

-A không không, phải đi chứ! Hắn vốn là biểu ca của ta mà, hắn đã nói vậy sao lại chối từ.

-Ừm, mà ta muốn hỏi ngươi với tam hoàng tử quan hệ thế nào? –Tô Tử Lăng muốn điều tra một chút.

-Cũng không phải thân thiết lắm, bất qua hắn đối với ta rất tốt, bình thường có món đồ tốt hay thú vị đều mang qua cho ta đầu tiên. Hắn cũng đối với những người xung quanh cũng tốt không kém, hắn rất được lòng của dân chúng. –Cố Như nguyệt thành thật trả lời.

-Nói vậy vị hoàng tử này quả thực quá tốt rồi. –Tô Tử Lăng càng lúc càng cảnh giác, nàng luôn tin tưởng giác quan bản thân đối với vị hoàng tử đó là kẻ không đơn giản chút nào.

-Ê! Ngươi đang nghĩ cái gì trầm vậy? –Nhìn vẻ mặt trầm tư đó Cố Như Nguyệt đầy tò mò.

-A không có gì, ta chỉ thất thần thôi. –Tô Tử Lăng phục hồi đối Cố Như Nguyệt bịa một lý do.

-Hừ ngươi thất thần cái gì! –Cố Như Nguyệt thở mạnh đối Tô Tử Lăng vẻ mặt chán ghét.

-Ha ha ha nếu ta nói ta thất thần vì quận chúa đại nhân thực rất xinh đẹp khiến ta không ngừng ngắm nhìn thì sao. –Tô Tử Lăng đùa giỡn.

-.... Cố Như Nguyệt lại bị trêu đùa, trên mặt cũng liền nóng lên, tai cũng nóng, nàng hôm nay thực không hiểu rốt cuộc bản thân ngày hôm nay bị làm sao nữa. Nửa ngày mới nói được vài câu.

-Ng...ngươi..ngươi cái đăng đồ tử! Cả ngày chỉ biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt!

-Ta trêu hoa ghẹo nguyệt! Ngươi thấy qua chưa? –Nhìn người bị nàng làm cho đỏ mặt mày không khỏi thích thú.

-Ta..ta..làm...làm sao mà biết ngươi có đi trêu hay ghẹo không chứ! –Cố Như Nguyệt càng lúc càng bị Tô Tử Lắng áp đến miệng sắp mở không nổi nữa.

-Ta nghĩ ta có đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì hình như cũng chỉ đối với quận chúa thì phải.

Tô Tử Lăng tay chống cằm nhìn Cố Như Nguyệt miệng nở ra một nụ cười mị hoặc đầy câu dẫn. Cố Như Nguyệt nghe đến đó nhìn như vậy mặt nàng tai nàng liền bốc hỏa, có chút hờn dỗi khi bị người kia trêu chọc nhưng trái tim nàng lại cứ đập thình thịch, tâm tràn ngập vị ngọt không nên lời.

-Ngươi! Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa! –Cố Như Nguyệt lúc này tránh vì Tô Tử Lăng làm nàng mặt đỏ tai hồng hơn liền tìm cớ trốn chạy.

-Ấy, quận chúa chớ giận, ta đùa chút thôi, ta còn việc muốn hỏi ngươi nữa. –Nhìn Cố Như Nguyệt có ý muốn đi, nàng liền dừng việc trêu đùa lại, đổi thành khuôn mặt nghiêm túc.

-Ngươi còn chuyện gì nữa! –Tuy biết là người kia đang trêu đùa nàng nhưng lúc nghe câu "ta đùa chút" tâm Cố Như Nguyệt có chút mất mát, lời nói cũng đem theo ý tứ giận hờn, đến khi nàng nhận ra thì cũng thấy nực cười với chính mình "Có gì mà phải lưu tâm chứ! Hắn vốn đáng ghét như thế sao ta lại vì hắn mà để ý chứ!"

-Ân, ta chỉ muốn biết một chút về mấy vị hoàng tử công chúa thôi, bây giờ ta cũng coi như người trong hoàng thất thì không thể không để ý chuyện hoàng thất chứ. –Tô Tử Lăng vào thẳng, vốn dĩ không muốn quản chuyện bên ngoài, nhưng từ khi thú vị quận chúa này chuyện gì cũng ập tới, không muốn quản cũng buộc phải quản.

-Ngươi không phải công tử của thừa tướng gia sao! Chuyện này ít ra cũng phải hiểu rõ chứ? –Cố Như Nguyệt một phen kì lạ, thừa tướng là ái thần mà hoàng thường trọng dụng những chuyện liên qua đến triều đình ắt đều rõ vậy mà nhi tử hắn lại không biết gì hết.

Tô Tử Lăng thấy Cố Như Nguyệt nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu liền có chút chột dạ, nàng gãi gãi mặt nói dối.

-À thì...đúng là ta nhi tử của phụ thân, bất quá từ xưa tới nay ta không thích để ý chuyện quan trường lắm, ta thường chỉ hay cùng đệ đệ của ta ở giang nam du ngoạn hoặc cùng sư phụ đi đây đó. –Cũng may mà từ xưa tới nay ca ca nàng đúng là đối với chuyện quan trường không hứng thú, bình thường những lần rảnh rỗi sẽ đến giang nam thăm nàng cùng ngoại tổ gia. Người bên ngoài cũng chỉ biết thừa tướng phủ sinh đôi long thai, lại còn đều là đệ nhất mỹ nam tử còn những thứ khác mảy may không biết.

-Ngươi có đệ đệ sao? –Cô Như Nguyệt ngạc nhiên.

-Chẳng lẽ quận chúa không từng nghe thừa tướng phủ sinh một đôi long thai sao, lại còn là song bào đệ nhất mỹ nam tử. –Tô Tử Lăng cười cười.

-Xì, ngươi mà là long sao, ta thấy giống giun hơn đó! bất quá ta cũng chưa từng thấy đệ đệ của ngươi xuất hiện nên sao biết ngươi có hay không cái đệ đệ. –Cố Như Nguyệt vẻ mặt khinh bỉ người trước mắt mặt thật dày nha.

-ha ha ha được được ta là giun, quận chúa là phượng hoàng, giun này cũng giỏi, thú được phượng hoàng. –Tô Tử Lăng theo thói quen trêu chọc.

1

-Ngươi! Có tin kêu hoàng thượng với cô mẫu xử chết ngươi không! –Luôn luôn là vậy, không lúc nào nàng cảm thấy người trước mặt có một chút nghiêm túc, nhưng chính nàng lại không có cảm giác chán ghét.

-A, quận chúa đại nhân thứ tội, tiểu nhân biết sai rồi! –Tô Tử Lăng ôm quyền giả bộ sợ sệt.

-Hứ! thế ngươi nói đi đệ đệ ngươi tại sao mấy ngày ở đây ta đều không thấy, chưa kể hình như ngày thành hôn cũng không xuất hiện? –Nàng vẫn nhớ ngày đầu tiên sau thành hôn vị đệ đệ đó cũng chưa một lần xuất hiện.

"Không phải ta đang đứng trước mặt ngươi đây sao" Tô Tử Lăng thầm cười, vốn lễ thành thân của ca ca nàng chắn chắn sẽ trở về nhưng có ai ngờ ca ca lại bị ám hại trên đường chứ, nếu như vậy người đang đứng trước mặt Cố Như Nguyệt bây giờ có lẽ không phải là nàng nữa rồi mà chính là ca ca nàng. Tự nhiên nàng thấy có điểm vui lại sầu tư, là nàng đang lưu luyến người trước mắt sao?

-Ngươi lại thất thần.

-À, ừ một chút, chỉ là ta nhớ đệ đệ của ta thôi, ngày ta sắp thành thân thì đệ đệ ta lâm bệnh nặng nên mới không có trở về tham dự. –Tô Tử Lăng có chút hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn ném sang một bên.

-Ra là vậy, đệ đệ ngươi bị bệnh nặng sao không thấy ai nhắc đến với sao ngươi không đi thăm. –Cố Như Nguyệt chân thật quan tâm, nàng hiểu cảm giác khi có thân nhân bị bệnh.

-Không sao, đệ đệ ta đã có ngoại tổ gia rồi, với lại không phải trong khoảng thời gian này cũng phát sinh nhiều việc, ta cũng xoay không kịp, cứ chờ đã.

Ca ca bị ám sát chưa điều tra ra, vương phị thì bị hạ độc, tam hoàng tử lại tìm đến cửa, chuyện này chuyện kia liên tiếp đến muốn nghỉ ngơi còn chưa kịp huống gì trở về giang nam thăm ca ca. Tô Tử Lăng muốn điều tra rõ ràng sau đó mới rời đi, giang hồ mới là chân chính cuộc sống của nàng.

-Ân, vậy sau khi mọi chuyện ổn thỏa thì ngươi sẽ đi. –Cố Như Nguyệt đơn giản chỉ nghĩ Tô Tử Lăng vì bệnh mẫu phi nàng nên mới bận rộn.

-Đúng thế! Vậy quận chúa có muốn cùng ta đi giang nam thăm đệ đệ ta không? –Tô Tử Lăng nói xong lại chột dạ, chẳng hiểu sao rất muốn cùng Cố Như Nguyệt sóng sánh bên nhau.

-Ân, ta đi được sao? –Cố Như Nguyệt ngạc nhiên lại vui mừng, ánh mắt ngây thơ nhìn Tô Tử Lăng giọng nói đầy ôn nhu có thêm nét hài tử không khỏi làm Tô Tử Lăng muốn vuốt v e lên đó.

-Ha ha ha tất nhiên rồi! ta nhớ ai đó từng nói "ngươi đi đâu ta theo đó" ấy nhỉ hắc hắc...

Tô Tử Lăng cười gian.

-A! Ngươi đáng ghét! Ta không nói chuyện với ngươi nữa! –Bị nhắc lại Cố Như Nguyệt lại không nghĩ Tô Tử Lăng vẫn còn nhớ lời ngày đó nàng nói, bất quá lúc nói ra chỉ vì muốn đấu thắng người trước mặt, giờ lại bị chính lời nói đó hại nàng mặt đỏ thêm, nhưng có gì đó cứ vui vui, chỉ là hiện tại nàng chính là coi đó như thẹn quá hóa giận.

-Ha ha ha quận chúa bớt giận a! Ngươi còn chưa kể cho ta chuyện trong cung nữa. –Vẫn là Tô Tử Lăng xuống nước trước không thì người kia sợ mặt mỏng hơn nàng giận không thèm nói nữa mất.

-Ngươi không nhắc thì ta đã quên. Nghe kỹ nha, ta không nói lại lần hai đâu!

Tô Tử Lăng không nói gì chỉ gật đâu ánh mắt chú ý lắng nghe, Cố Như Nguyệt nhấp ngụm trà trước khi kể.

-Hoàng thượng từ khi đăng cơ tới nay, đã sinh được 3 vị hoàng tử với 10 công chúa, thái tử hiện giờ là nhị hoàng tử, đại hoàng tử thì ở biên quan chống chọi với quân Tắc Đa, tam hoàng tử thì ở bên ngoài lập phủ đệ, còn 10 công chúa thì 9 người đã được hoàng thượng gả ra bên ngoài, chỉ còn một vị thập tam công công chúa ngày nhỏ có chút duyên với phật liền được hoàng thượng đồng ý để nàng ở Đại Chiêu Tự vì hoàng thượng ăn chay cầu phúc.

-Thú vị thật! Vậy thái tử là người thế nào, đại hoàng tử nữa?

-Thái tử biểu ca ta rõ nhất, hắn có thể nói tương lai là một hiền quân, tuy có chút ngốc nhưng đối với ai cũng đều là chân tâm suy nghĩ nhiều, có lần hắn vì muốn mừng sinh thần ta mà tự tìm thạch ngọc đẹp nhất sau đó còn tự tay làm ngọc bội bội đeo trên người tặng ta nữa, nhưng cuối cùng làm chẳng ra sao, hỏng một viên thạch ngọc đẹp đẽ, buồn cười là hắn vì viên thạch đó mà khóc lóc, ta cũng vì hắn đành nhận mới khiến hắn ngừng ha ha.

Nhớ lại hình ảnh một nam nhân vì nàng làm làm ngọc bội rồi lại vì nó mà khóc nỉ non rồi lại cươi ngơ ngác như hài tử không khỏi làm nàng buồn cười. tiếc rằng người bên cạnh lại không cảm thấy thế, Tô Tử Lăng nheo mắt hừ một tiếng, thầm mắng "Ẻo lả"

-Vậy còn đại hoàng tử? –Tô Tử Lăng chuyển đề tài.

-Đại hoàng tử thì ta không rõ lắm, ta nhớ ngày ta mới 12 tuổi thì đại hoàng tử lúc đó khoảng 17 tuổi đã tới biên quan trấn thủ rồi. ta chỉ biết hoàng thượng đối với đại hoàng tử là cực thương yêu, vốn dĩ ngôi vị thái tử vốn là của hắn nhưng sau đó hình như hắn từ chối nên mới để cho nhị hoàng tử làm thái tử.

-Ha không nghĩ cũng có người không thèm thuồng quyền vị. –Có lẽ trong 3 người hoàng tử thì nàng vẫn thấy đại hoàng tử có khí khái nam nhi hơn một kẻ "ẻo lả" một kẻ "thâm hiểm".

-Ân ta cũng thấy lạ, hoàng thượng cũng vì thế mà nhiều lần sầu não, đại hoàng tử hắn không chỉ võ công giỏi, lại còn biết trị quốc, nhưng lại không mảy may quan tâm đ ến vương vị chỉ một lòng ở biên quan trấn thủ -Cố Như Nguyệt nhấp thêm ngụm trà.

-Thôi được rồi, quận chúa ngươi cũng mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm. –Tô Tử Lăng không hỏi thêm gì nữa, chuẩn bị hướng cửa đi ra ngoài.

-Ngươi không ở lại sao? –Nhìn Tô Tử Lăng đang rời đi, Cố Như Nguyệt có chút tiếc nuối, dạo trước còn thấy Tô Tử Lăng cùng nàng tranh chỗ ngủ, nhưng hơn tuần nay buổi tối lại không thấy người kia lui tới, nàng cứ thấy có chút không quen cảm thấy luôn thiếu cái gì đó.

-Hả? xem ra nương tử hẳn nhớ tướng công quá đây hắc hắc...vậy thì để đêm nay tướng công sẽ vì nương tử bồi một đêm nha hắc hắc...-Tô Tử Lăng kinh ngạc sau đó lại tiếp một màn trêu đùa của nàng, trong đầu cũng không có suy nghĩ sâu xa.

Cố Như Nguyệt mặt liền phiến hồng, lòng cũng chột dạ, không dưng đi nói loạn gì không nữa.

-Ta...ta...chỉ tò mò thôi! chẳng nhẽ ngươi bên ngoài nuôi tiểu tam nên tối mới không dám qua phải không!

-Ha ha ha xem ra quận chúa là bình dấm chua nha! "Ta là cái nữ tử thì nuôi tiểu tam thế nào chứ" –Tô Tử Lăng buồn cười.

-Ngươi đừng có mà tưởng bở! Ngươi đi ra cho ta nghỉ ngơi! –Nói xong cũng liền đẩy Tô Tử Lăng ra ngoài, sau đó đóng xầm cánh cửa, Cố Như Nguyệt sờ lên khuôn mặt nóng rực của mình, nàng thầm nghĩ "Cố Như Nguyệt! Ngươi hôm nay đã lỡ ăn cái gì vậy? sao cứ để ý đến cái kẻ đáng ghét kia chứ! Không được! Phải bình tĩnh!"

Tô Tử Lăng thì ngược lại, sau khi bị Cố Như Nguyệt trục xuất khỏi phòng cũng không nán lại thêm mà trực tiếp đi thẳng đến thư phòng trong viện nàng nghỉ ngơi, việc mỗi ngày phải nam trang vốn cũng đã quen có điều buổi tối vẫn phải buộc vải quấn đi ngủ ít nhiều khiến nàng cũng khó chịu chưa kể cứ nơn nớp lo sợ thân phận bị bại lộ, thôi thì chịu khổ chút, nàng cho người đặt tại thư phòng cái giường như vậy mỗi đêm cũng không lo bật dậy...

1

.

.